BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Trân Triệu Dương vừa ngồi một lúc thì Wechat liền reo lên, mười mấy tin nhản được gửi tới.

Trần Triệu Dương nhìn lướt qua, tất cả đều là Hứa Mỹ Tình gửi.

Nhanh như vậy đã không kìm được mà muốn kiếm anh nói chuyện rồi ư?

Trần Triệu Dương mỉm cười mở Wechat lên.

Trong Wechat, Hứa Mỹ Tình kêu Trần Triệu Dương lập tức qua chỗ cô.

Hơn nữa gửi rất gấp gáp.

Cuối cùng, Hứa Mỹ Tình còn nhắc nhở, khi đi qua tìm cô cần kín đáo một chút.

Trần Triệu Dương trả lời lại một câu, rồi anh cất điện thoại và từ từ đi về phía chỗ ngồi của Hứa Mỹ Tình.

Chỗ ngồi của Hứa Mỹ Tình năm ở khu trong cùng, cũng có thể coi như một phòng làm việc nhỏ độc lập.

"Chị Mỹ Tình, chị tìm tôi có việc gì à?”

Trần Triệu Dương bước tới gần rồi cười nói.

Hứa Mỹ Tình kéo Trần Triệu Dương vào trong, sau đó chỉ vào những nội dung trên màn hình máy tính của mình, có chút mắc cỡ và nói: "Sửa máy tính giúp tôi, hình như máy tính của tôi nhiễm virus rồi".

Trần Triệu Dương nhìn màn hình của Hứa Mỹ Tình, bên trong toàn là những nội dung không dành cho trẻ em, hơn nữa còn không ngừng nhảy lên màn hình destop.

Chắc chắn là nhiễm virus rồi.

Chẳng trách Hứa Mỹ Tình lại gọi anh tới gấp gáp như vậy.

"Sao không tìm bộ phận IT của công ty tới sửa?"

Trần Triệu Dương bước tới trước máy tính và nói.

Hứa Mỹ Tình đỏ mặt, cô bước tới gần Trần Triệu Dương và nói: "Trong máy tính của tôi có rất nhiều ảnh riêng tư".

"Mấy ảnh đó à?"

Trần Triệu Dương cười nói: "Vậy cũng không có sao. Đằng nào cũng không nhìn ra đó là chị".

Hứa Mỹ Tình vươn tay véo Trần Triệu Dương một cái rồi nói: "Còn riêng tư hơn mấy bức ảnh đó nữa. Cậu có sửa được. không đồ xấu tính? Không sửa được là tôi chỉ còn cách đổ nước để phá máy tính thôi đó".

Trần Triệu Dương thấy Hứa Mỹ Tình căng thẳng như vậy, hơn nữa còn đòi phá máy tính, anh liền hiểu ra trong này có không ít đồ tốt rồi.

"Sửa được", Trần Triệu Dương cười nói: "Nhưng tôi có một điều kiện".

"Điều kiện gì?"

Hứa Mỹ Tình hừ nhẹ: "Cậu còn dám ra điều kiện với tôi à? Mặt dày quá rồi phải không".

Hứa Mỹ Tình cảm thấy trước người đàn ông này, cô chẳng thể nào giữ được vẻ bình thản mọi ngày.

"Điều kiện của tôi là, tôi muốn xem mấy bức ảnh trong này", Trần Triệu Dương cười một cách nham hiểm.

"Đồ tồi! Muốn chết hả! Không được!"

Hứa Mỹ Tình khäp mặt đỏ bừng.

"Vậy tôi không sửa nữa".

Hứa Mỹ Tình thấy vậy liền giữ Trần Triệu Dương lại, cắn môi đáp: "Có thể cho cậu xem, nhưng cậu không được để lộ ra ngoài".

"Đương nhiên, đồ tốt như vậy làm sao tôi nỡ cho người ngoài xem chứ".

"Vậy cậu sửa nhanh đi!"

Hứa Mỹ Tình giục.

"Được rồi".

Trần Triệu Dương ngay lập tức nhanh nhẹ hẳn.

Hứa Mỹ Tình nhìn Trần Triệu Dương, mặt cô bắt đầu nóng

Cô chẳng thể ngờ mình lại đồng ý điều kiện đó. Hơn nữa cô còn có chút kì vọng, người đó nhìn thấy những bức hình kia sẽ khen ngợi vẻ đẹp của cô như thế nào.

Vì dù gì chỉ với những bức ảnh lúc trước, người đó đã khen ngợi không ngớt rồi.

"Sửa xong rồi".

Khi Hứa Mỹ Tình vẫn đang mải suy nghĩ, Trần Triệu Dương đã đứng dậy rồi đáp.

"Sửa xong rồi?"

Trong ánh mắt Hứa Mỹ Tình lộ đầy vẻ kinh ngạc, không dám tin.

"Chị xem thử đi", Trần Triệu Dương nói.

Hứa Mỹ Tình bắt đầu thao tác với máy tính, cô phát hiện dường như nó còn thao tác mượt mà hơn lúc trước nữa.

"Trần Triệu Dương, cậu sửa máy tính cũng lợi hại vậy sao?"

Hứa Mỹ Tình không kìm được mà khen ngợi.

"Đương nhiên. Hơn nữa tôi còn cài cho chị một phần mềm chống virus. Sau này máy tính của chị chắc chản sẽ không bị nhiễm virus nữa đâu".

Trần Triệu Dương cười nói.

Phầm mềm chống virus của Trần Triệu Dương phải nói là phần mềm tốt nhất trên thế giới, người bình thường không có cách nào phá được. Lúc nãy Trần Triệu Dương đã tiện tay cài đặt cho Hứa Mỹ Tình rồi.

“Thật không?”

"Đương nhiên là thật rồi. Chị Mỹ Tình, vậy mấy bức ảnh mà tôi muốn xem đâu?"

Trần Triệu Dương lại tiếp tục cười nói.

"Đồ xấu tính! Cậu cứ về trước đi. Chút nữa tôi sẽ gửi cho cậu".

Hứa Mỹ Tình lườm Trần Triệu Dương một cái.

"Được thôi!"

Trần Triệu Dương mỉm cười rời đi, trong lòng anh còn đang thầm nghĩ, những bức ảnh riêng tư của Hứa Mỹ Tình sẽ táo bạo tới mức nào nhỉ?

“Anh Dương!"

Trần Triệu Dương vừa về tới chỗ ngồi của mình liền thấy

Hồ Tiểu Nhạc vẻ mặt tiều tụy bước tới, nói: "Anh Dương, em có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi