BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Trước khi rời đi Cố Ngôn hung dữ liếc bố con nhà họ Diệp, hiển nhiên ông ta đã tính sổ việc mình bị gấy tay và trọng thương lên người hai người họ.

Nếu như không phải thăng con mắt mù ngu ngốc của Diệp Sùng Minh đắc tội với người không nên đắc tội, ông ta làm sao lại đến nông nỗi này?

Sắc mặt Diệp Thiên Phàm lúc này càng khó coi, hắn ta không nghĩ tới đích thân bố mình tới, còn dẫn thêm Cố Ngôn bán bộ tiên thiên cũng không thể ngăn cản Trần Triệu Dương lại.

Những tên công tử bột kia giờ phút này toàn bộ đều im bặt như ve sầu mùa đông, họ căn bản không ngờ tới tên Trần Triệu Dương này lại cường thế đến như vậy, giày vò Diệp Thiên Phàm một cách tàn nhẫn, hiện tại Diệp Sùng Minh đã đích thân tới đây cũng không hề nể mặt.

“Tôi là Diệp Sùng Minh, người đứng đầu nhà họ Diệp, cũng là bố của Diệp Thiên Phàm, việc lần này là lỗi của chúng tôi, Phàm Nhi cũng đã bị trừng phạt thích đáng rồi, còn chưa đủ sao?”

Diệp Sùng Minh hít sâu một hơi, ngữ khí chậm rãi, cố gắng khiến bản thân không để ngọn lửa giận trong lòng bùng nổ.

“Bố...”, nghe được lời này của bố, Diệp Thiên Phàm tức khắc hoảng loạn, không lẽ mối thù của hắn không báo nữa?

Diệp Sùng Minh lại hung ác trừng mắt nhìn con trai, ra hiệu cho hắn đừng nói chuyện.

“Tôi nói rồi, muốn làm gì tôi cũng được, nhưng nếu động tới người bên cạnh tôi vậy thì phải gánh lấy lửa giận của tôi. Nói gấp mười lần thì chính là mười lần, còn thiếu ba người nữa”, Trần Triệu Dương biểu cảm hờ hững nhìn bố con nhà họ Diệp, lạnh nhạt nói.

“Bố, con không muốn, nếu thêm một lần nữa thì con sẽ chết, con không muốn sống nữa”, Diệp Thiên Phàm nghe vậy sắc mặt trở nên tái mét, những lần trước đó gần như đã đẩy hẳn tới ranh giới của sự suy sụp, nếu lại thêm một lần, hẳn chắc chăn sẽ sụp đổ.

“Ba mươi triệu tệ, tôi sẽ bồi thường cho cậu ba mươi triệu tệ, hãy bỏ qua cho con trai của tôi”, Diệp Sùng Minh nghiến răng tới sắp chảy máu rồi, ông ta lúc này không còn cách nào khác, Trần Triệu Dương quá mạnh, dưới trướng ông ta căn bản không có người nào có thể dùng để đối phó với anh.

Nhưng ông ta thề, đợi đến khi bố ông ta xuất quan, nhất định phải nghiền Trần Triệu Dương thành tro bụi.

“Tôi không thiếu ba mươi triệu này, muốn tôi tha cho con trai ông cũng được, ba trăm triệu”, ánh mắt Trần Triệu Dương dịch chuyển khỏi người Diệp Thiên Phàm, nhìn về phía Diệp Sùng Minh.

“Cái gì? Cậu sao không đi ăn cướp đi? Tuyệt đối không thể được!”, Diệp Sùng Minh vừa nghe liền giống như mèo bị giãm phải đuôi, phẫn nộ trào dâng mà nói.

“Bốn trăm!”, Trần Triệu Dương không cho ông ta có cơ hội nói nhảm, trực tiếp lại tăng thêm một trăm triệu.

Nghe được lời này của anh, Diệp Sùng Minh xém chút thì tức điên lên, nhưng ông ta sợ nếu bản thân lại nói nhiều thêm một câu thì tên khốn này lại tăng giá.

“Được, tôi đồng ý, bốn trăm triệu tệ”, Diệp Sùng Minh hít sâu một hơi, đè ép lại ngọn lửa giận đang cuồn cuộn trong lòng, cắn răng đáp.

Diệp Thiên Phàm lúc này thực sự không dám lên tiếng nữa, mà những tên công tử bột kia cũng bị dọa sợ chết khiếp, đây còn là nhà họ Diệp bá đạo không gì sánh băng nữa hay không?

Ngay cả nhà họ Diệp cũng phải dè chừng trước mặt Trần Triệu Dương, không lẽ nói, trật tự của Nam Hải này sắp có biến hay sao?

Nhưng sau đó bọn họ liền bắt đầu hoảng loạn, phải biết rằng, trong số bọn họ trừ tên bị đánh ngất xỉu kia, ai ai cũng đã "chăm sóc" Diệp Thiên Phàm rất kĩ càng, đợi Diệp Thiên Phàm trở lại bình thường, sợ rằng ngày tháng yên bình của họ sẽ phải kết thúc.

Đúng lúc này, vài bóng người vội vội vàng vàng bước vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi