BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Trần Triệu Dương quay ra nhìn, vậy mà là ông cụ Cố và Nam Cung Yến, đi theo phía sau còn có Giang Tử Phong, điều này khiến trong lòng anh lập tức len lỏi một dòng ấm áp.

Phải biết rằng, anh tới câu lạc bộ Giải trí Quốc tế này cũng hơn một tiếng rồi, nhưng không chỉ có ông cụ Cố và Nam Cung Yến đến mà còn cả Giang Tử Phong vốn dĩ cũng có thể coi như không liên quan tới mình, không nghĩ tới tiểu đệ mà anh chần chừ không thu nhận này lại vội vã tới chỉ viện cho mình.

“Trần Triệu Dương, anh không sao chứ?”, Nam Cung Yến thấy cảnh tượng hỗn loạn, lập tức tự nhủ không ổn, liền cực nhanh tới bên cạnh Trần Triệu Dương, gấp gáp hỏi.

“Anh đương nhiên là không sao, yên tâm, em đứng qua một bên trước, đợi anh xử lý xong chuyện này đã”, Trần Triệu Dương nhìn chăm chú biểu cảm khẩn thiết kia của Nam Cung Yến, trong lòng lại vui mừng tới cực điểm.

“Ông chủ Diệp, việc lần này có thể nể mặt lão già cổ hủ này hay không, muốn bồi thường bao nhiêu, cậu cứ nói”, ông cụ Cố lập tức bước ra một bước, đứng đối diện Diệp Sùng Minh nói.

Hai mắt Diệp Sùng Minh thoáng co rút lại, ông ta không ngờ tới cả ông cụ Cố không màng danh lợi cũng bảo vệ tên Trần Triệu Dương này, xem ra Trần Triệu Dương không đơn giản chỉ là có võ công cao siêu.

Nhưng nghe ông cụ nói lời này trong lòng Diệp Sùng Minh lại vô cùng đăng chát.

Ông ta nào dám muốn bồi thường cái gì, là ông ta phải bồi thường.

“Ông Cố, chúng tôi xin đi trước”, Diệp Sùng Minh không nhiều lời, liền sai bảo thủ hạ mang theo con trai trực tiếp rời đi.

Những cậu ấm kia vừa thấy chủ nhân nhà họ Diệp đều đã rời khỏi, họ cũng vội vàng đi theo, thấy vậy Trần Triệu Dương cũng không ngăn cản lại.

Nhóm người ông cụ Cố nhất thời ngây ngẩn, Diệp Sùng Minh này sao lại không báo thù vậy?

Cứ như vậy từ bỏ?

“Lão đại, anh không sao chứ? Em gọi điện thoại cho bác cả em rồi, nhưng bác ấy nói không có cách nào tham dự vào việc này... Bởi vậy, xin lỗi, là do em quá vô dụng”, gương mặt Giang Tử Phong mang theo áy náy nói với Trần Triệu Dương.

“Tiểu Phong, không sao, mọi việc đã được giải quyết rồi”, từ khoảnh khắc Giang Tử Phong xuất hiện ở đây, Trần Triệu Dương đã chấp thuận cậu ta, người tiểu đệ này, anh đã quyết định thu nhận.

“Triệu Dương, đi thôi, đây không phải là nơi nói chuyện, chúng ta đổi chỗ khác nói”, ông cụ Cố mặc dù có rất nhiều nghỉ vấn nhưng liếc mắt thấy hiện trường lộn xộn này, cũng không nói nhiều.

Sau khi rời khỏi câu lạc bộ Giải trí Quốc tế, họ tới nhà Nam Cung Yến, nghe xong Trần Triệu Dương nói, cả ba người đều trở nên trầm mặc.

Triệu Dương, cậu có biết vì sao nhà họ Diệp có thể sừng sững không đổ ở Nam Hải này không?”, ông cụ Cố thở dài, sau đó mở miệng hỏi.

“Bởi ông cụ của nhà họ Diệp là tiên thiên võ giả, hơn nữa hơn mười năm trước đã là tiên thiên võ giả rồi, nghe nói hai năm gần đây ông ta đều đang bế quan, một khi ông ta xuất quan, sợ rằng tu vi sẽ càng lợi hại hơn”.

“Diệp Sùng Minh không phải là kẻ ngốc, ông ta biết lúc. này cứng rắn đối đầu với cậu không phải là một hành động sáng suốt, vì vậy mới cúi đầu, còn bồi thường cho cậu”.

“Nhưng, một khi ông cụ của nhà họ Diệp xuất quan, vậy phiền phức của cậu cũng theo đó mà tới”.

Ông cụ Cố có chút không biết làm sao nhìn Trần Triệu Dương nói, sự việc cũng đã xảy ra, ông không thể trách móc Trần Triệu Dương quá manh động, chỉ có thể nghĩ cách làm thế nào để giải quyết vấn đề.

“Đừng lo lắng, chỉ cần nhà họ Diệp không giở trò quỷ, tôi gặp chiêu tiếp chiêu”.

Trần Triệu Dương lại không đặt nặng chuyện này, anh không đơn giản là một tiên thiên võ giả, nếu cộng thêm đôi mắt xuyên thấu của bản thân, vậy chiến lực của anh sợ rằng còn dũng mãnh hơn so với tiên thiên đại thành.

“Trần Triệu Dương, nếu không được thì anh ra tránh đi đâu đó một khoảng thời gian đi”, Nam Cung Yến nghe được phân tích của ông cụ Gố, trong lòng không yên, bản thân cô cũng không biết mình đang lo lắng cho Trần Triệu Dương.

“Đúng vậy, lão đại, núi xanh còn đó không sợ không có củi đốt, anh mới bao nhiêu tuổi cơ chứ, không cần phải cứng rằn liều mạng với ông già nhà họ Diệp kia, đợi anh tu luyện có thành tựu, lại quay trở về, cũng không cần sợ họ nữa”.

Giang Tử Phong cũng bắt đầu khuyên nhủ Trần Triệu Dương, hiển nhiên cậu ta cũng thực sự quan tâm tới Trần Triệu Dương.

“Yên tâm, nếu như không nằm chắc, với thực lực của tôi, muốn trốn thoát không thành vấn đề”, Trần Triệu Dương lại không thể rời đi, chung quy nhiệm vụ của anh cũng là bảo vệ Nam Cung Yến, nếu như bản thân rời khỏi, không chắc nhà họ Diệp sẽ không ra tay với những người bạn bên cạnh mình.

“Đến rồi”, đúng lúc này, đôi mắt Trần Triệu Dương bỗng nhiên nheo lại, nói với ông cụ Cố: “Ông Cố, giúp tôi bảo vệ hai người họ, tôi ra ngoài một lát”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi