BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Cô ấy biết Trần Triệu Dương trước đây là người của đội bảo vệ, muốn yêu cầu bảo vệ ném anh ra ngoài, đúng là chỉ có Giang Viễn Chinh mới nghĩ ra được.

Có điều, Giang Viễn Chinh vừa mới đi công tác trở về, e rằng vẫn chưa biết được những việc trọng đại mà Trần Triệu Dương đã làm kia, đặc biệt là việc lần trước Vạn Quế Chỉ đem người đến niêm phong công ty, nếu không có Trần Triệu Dương ở đây thì sợ rằng công ty thật sự xong đời rồi.

Vì vậy, Hứa Mỹ Tình cũng không lo lắng lắm về việc Trần Triệu Dương sẽ bị thiệt.

“Nếu đã như vậy, tôi có nên cho anh một lí do không? Không thể vì tôi cãi lại anh hai câu mà anh cho người ném tôi ra ngoài đấy chứ”.

Trần Triệu Dương nở nụ cười, dần đi đến chỗ Giang Viễn Chinh.

“Cậu... cậu muốn làm gì?”, Giang Viễn Chinh tuy răng khá †o cao nhưng thân thể lại rất yếu, đối diện với một Trần Triệu Dương mạnh mẽ như vậy, trong lòng hẳn ta có chút chấn động.

“Đương nhiên là cho anh một lý do rồi”, Trần Triệu Dương giơ tay ra, trực tiếp tát lên mặt Giang Viễn Chinh một cái.

Bốp....

Một âm thanh vô cùng bắt tai vang lên, thân hình nặng hơn 100kg của Giang Viễn Chỉnh trực tiếp bị tát bay ra ngoài.

“A... mày... mày lại dám tát tao? Mày chết chắc rồi”, Giang Viễn Chinh không ngờ Trần Triệu Dương lại thật sự dám đánh mình.

Hắn ta cảm thấy một nửa khuôn mặt mất đi cảm giác, đầu kêu ong ong, sắp bị chấn thương não đến nơi rồi.

“Ừm, hiện giờ anh có thể gọi người lên được rồi, lí do tôi đã cho anh rồi đấy”, Trần Triệu Dương nói xong, giơ tay kéo một cái ghế, thoải mái ngồi xuống.

“Đồ khốn, tao sẽ làm cho mày cả đời này không tìm được công việc nữa”, Giang Viễn Chinh nhổ ra một đống máu kèm theo răng, tức giận gào lên.

“Ôi anh làm tôi sợ quá, làm thế nào bây giờ”, Trần Triệu Dương lập tức giả bộ sợ hãi.

“Nếu muốn tao bỏ qua cho mày cũng được thôi, bây giờ mày quỳ xuống cầu xin tao, tự tát mình 100 cái, mỗi lần tát nói một câu, tôi sai rồi lần sau tôi không dám nữa... nếu như thế thì tao sẽ tha cho”.

Giang Viễn Chinh khi nghe thấy lời này cho răng Trần Triệu Dương thật sự sợ mình, lại tiếp tục kiêu ngạo nói.

“Được, cứ làm vậy đi”, Trần Triệu Dương gật đầu, đứng dậy đi đến trước mặt Giang Viễn Chinh.

Nghe thấy lời của Trần Triệu Dương, Giang Viễn Chinh ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười tàn nhãn nhìn vào. anh.

Mà đám nhân viên nữ trong bộ phận quan hệ nghe thấy lời của Trần Triệu Dương thì có chút thất vọng, họ nghĩ rằng Trần Triệu Dương sẽ ra tay và giúp họ đòi lại công bằng.

Xét cho cùng, trong công ty này, vị trí của bộ phận quan hệ xã hội có chút nhạy cảm, có nhiều lúc, bọn họ sẽ bị đem đi tiếp rượu khách hàng.

Trong một thời gian dài, bọn họ chỉ có thể bấm bụng chịu.

“Qùy xuống đi”, Trần Triệu Dương lạnh nhạt nói.

“Gì cơ?”, Giang Viễn Chinh sững sờ, tình huống này không. giống với trong kịch bản.

“Tai anh có vấn đề à, tôi bảo anh quỳ xuống”, Trần Triệu Dương giơ tay ra, vỗ vỗ khuôn mặt mập mạp của Giang Viễn Chinh cười nói.

“Đồ khốn, mày dám chơi tao, có tin tao..., Giang Viễn Chinh nghe vậy thì lửa giận trong lòng lại lập tức bùng lên.

Chỉ là Trần Triệu Dương không đợi hẳn ta nói xong, trực tiếp đạp vào đầu gối Giang Viễn Chinh làm hản ta quỳ xuống trên đất.

Tất cả các cô gái đều thầm võ tay khi nhìn thấy cảnh này, đặc biệt là Hứa Mỹ Tình, cô ấy là người xinh đẹp nhất và chịu nhiều thiệt thòi nhất trong bộ phận quan hệ xã hội, bây giờ Trần Triệu Dương giúp họ chủ trì công lý, trong lòng cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

“Bắt đầu đi, đừng để tôi phải động tay, không thì anh sẽ rất thảm đấy”, Trần Triệu Dương hờ hững nói.

“Tao quen biết với Tam gia đấy, mày có tin tao làm cho mày không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa không?”, Giang Viễn Chinh cố nén đau, nghiến răng nghiến lợi nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi