BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Tam gia? Tam gia nào?”, Trần Triệu Dương thoáng sửng. sốt hỏi.

“Lý Tam Đa, Lý tam gia”, Giang Viễn Chinh đáp.

Nét mặt Hứa Mỹ Tình và các cô gái đều thay đổi, bởi cho dù là bọn họ cũng đã từng nghe qua danh tiếng của Lý Tam Đa, đó là một tên xã hội đen, nghe nói hẳn tâm tính ác độc ra †ay tàn bạo, dưới trướng có rất nhiều huynh đệ, không hề dễ chọc.

“Là vậy à, vậy được, anh bảo hẳn tới đi, tôi sẽ đợi hẳn ở đây", Trần Triệu Dương nghe cái tên này có chút quen tai, suy nghĩ một hồi có lẽ là một trong những thế lực của giới xã hội đen Nam Hải mà Tô Hồng Mị đã từng nhắc tới.

Nhưng ngay đến cả Triệu Ngũ gia và Hồ Lục Chỉ đều cúi đầu xưng thần với anh thì Lý Tam Đa hắn càng không cần phải nói đến.

“Cái gì?", Giang Viễn Chinh nghe vậy còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Hứa Mỹ Tình và những người khác cũng bắt đầu lo âu, dù gì đó cũng là một tên xã hội đen, không đùa được đâu.

“Trần Triệu Dương, được rồi, như thế này đi, làm ầm lên không ai có lợi cả”, Hứa Mỹ Tình mặc dù cũng không muốn bỏ qua cho tên này nhưng cô không thể khiến Trần Triệu Dương phải đứng ra chịu trách nhiệm được.

Giang Viễn Chinh tất nhiên không thực sự nguyện ý gọi Lý Tam Đa tới, hẳn ta cùng Lý Tam Đa nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ anh trả tiền tôi ra sức, hơn nữa đối phương cũng sẽ không đích thân ra tay, làm sao mà hản ta gọi đến được chứ.

Do đó khi Hứa Mỹ Tình đã ngỏ lời cầu xin thì hắn ta cũng không cần phải cứng miệng nữa, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Đợi hắn ta quay trở về tìm Lý Tam Đa, đến lúc đó nhất định sẽ khiến Trần Triệu Dương phải quỳ xuống trước mặt hắn, hung ác dạy dỗ tên khốn này một trận.

“Vậy được, nếu chị Mỹ Tình đã thay anh cầu xin, vậy tôi tạm thời sẽ bỏ qua cho anh, nếu để tôi biết được anh có ý định động tới người đẹp bộ phận quan hệ của công ty chúng ta, tôi chắc chắn sẽ khiến đời này của anh không thể đứng lên được nữa”.

Trong mắt Trần Triệu Dương lóe lên một tia lạnh lễo, lạnh lùng nói.

“Hừ”, Giang Viễn Chinh lần này không nói thêm lời nào thô bạo nữa, hẳn ta hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ nhịn xuống cơn đau ở hai chân, chậm rãi đứng lên, dựa vào tường khó khăn từng bước rời khỏi phòng quan hệ xã hội.

“0a, anh Dương, anh thật là quá ngầu”.

“Anh Dương, cảm ơn anh nhiều läm, lúc trước chúng tôi không biết đã bị hẳn ta ức hiếp bao nhiêu lần rồi”.

“Tôi biết anh Dương là người tốt nhất mà”.

Những cô gái trong bộ phận quan hệ xã hội cô một câu, tôi một tiếng, toàn bộ đều là ánh mắt sùng bái.

Trần Triệu Dương lập tức đỏ mặt, yêu tinh các cô đúng là quá... yêu tỉnh rồi.

“Được rồi, đừng làm ồn nữa”, Hứa Mỹ Tình thấy những cô. gái này quá sức điên cuồng, không biết phải làm thế nào chỉ có thể kêu dừng lại.

“Trần Triệu Dương, Giang Viễn Chinh người này lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, hôm nay đắc tội với hắn ta, e rằng những ngày tháng sau này của cậu sẽ khó sống đấy”.

“Hơn nữa, Lý Tam Đa kia cũng không phải người dễ chơi, hẳn ta là xã hội đen, nghe nói có rất nhiều thuộc hạ dưới trướng”.

Hứa Mỹ Tình lo lẳng nói. Những người khác vừa nghe được lời này, toàn bộ đều lộ ra biểu cảm lo lảng, rõ ràng họ vừa vui vẻ nói cười vậy mà lại quên đi những nguy hiểm này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi