BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Vốn Trần Triệu Dương còn muốn chờ một lúc nữa, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, anh biết rằng nếu không ra tay nữa thì e là Dương Lệ sẽ gặp hoạ mất.

Anh lấy hòn đá trong tay rồi hung hăng ném vào đám người Kỳ Môn Sơn, đồng thời bóng dáng anh xuất hiện, lao vào sân nhanh như chớp, trong nháy mắt đã đập vỡ cửa đại sảnh, lao vào trong.

Lão già họ Du đem bỏ mấy hòn đá, quay người nhảy vào đại sảnh.

“Thắng nhãi, mày dám”, lúc này, lão già họ Du đi vào tình cờ nhìn thấy cảnh Trần Triệu Dương đang túm cổ cậu chủ của Kỳ Môn Sơn với vẻ mặt đầy sát khí thì liền rống lên. 

“Ông có thể cược xem tôi có dám hay không?”, Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn lại, không nể nang lên tiếng.

Sau khi nói xong, một tay kia của Trần Triệu Dương tháo dây trói trên người của Dương Lệ. Sau đó nói với cô ấy: “Cô trốn phía sau tôi đi”.

Dương Lệ vốn đã chuẩn bị tâm lý. Nếu tên khốn kiếp này dám chạm vào thì cô ấy sẽ căn lưỡi tự vẫn. Cho dù có chết cũng tuyệt đối không để tên xấu xa này làm ô uế thân mình.

Lúc Dương Lệ chuẩn bị tâm lý cần lưỡi tự vẫn, cửa đại sảnh trực tiếp bị phá hỏng. Sau đó, Trần Triệu Dương giống như chiến binh giáng trần xuất hiện trước mặt cô ấy ngăn cản cậu chủ của Kỳ Môn Sơn lại.

Điều này làm ánh mắt cô ấy nhìn anh dịu dàng hơn. Nghĩ tới lúc đầu Trần Triệu Dương gia nhập đội bảo vệ, bản thân tìm mọi cách gây khó dễ cho anh. Anh chẳng khác gì một tên lưu manh. Bây giờ trong lúc dầu sôi lửa bỏng lại cứu mình, trong lòng cô ấy không tránh khỏi cảm động.

Có lẽ, Trần Triệu Dương là một người đáng để gửi gắm.

Nghĩ tới đây, trong lòng của Dương Lệ đột nhiên thấy xấu hổ. Cô ấy ngước mắt nhìn Trần Triệu Dương, phát hiện anh rất mạnh mẽ, không sợ bất kỳ ai khi đối mặt với đám người của Kỳ Môn Sơn, đúng thật là quá hùng mạnh. Cô ấy nhất thời ngây người ra.

“Thả cậu chủ ra. Ông đây tha chết cho mày”, chú Du nhìn thấy cậu chủ mình đang ở trong tay của tên này thì như thể ném chuột sợ vỡ bình, không dám nhúc nhích.

“Lão Du, cậu ta chính là Trần Triệu Dương. Mau ra tay giết cậu ta đi”, Dương Đức Trung nhìn thấy Trần Triệu Dương đột nhiên xuất hiện, trong lòng kinh ngạc hét lên.

Nghe thấy Dương Đức Trung nói vậy, mọi người có mặt đều có cùng thái độ.

Tất cả người nhà họ Dương đều đồng ý với lời Dương Đức Trung nói. Lần này nếu có thể tặng Dương Lệ cho cậu chủ của Kỳ Môn Sơn, tới lúc có thể mắc nối quan hệ với Kỳ Môn Sơn thì sau này nhà họ Dương của họ sẽ phát triển hơn, dĩ nhiên phải loại bỏ hòn đá ngáng đường Trần Triệu Dương này.

Sát khí của Trần Triệu Dương đã tăng lên vài phần, anh nhìn sang Dương Đức Trung và những người nhà họ Dương kia với ánh mắt lạnh lùng vô cùng. 

“Bố, sao bố có thể làm vậy?”, Dương Lệ hoàn toàn thất vọng về bố của mình. Vốn dĩ cô ấy còn tưởng cứu được bố của mình, bản thân có thể tiếp tục làm cô con gái vui vẻ của bố mình chứ.

Nhưng sự thật lại khiến cô ấy hoàn toàn tỉnh ngộ, sau biến cố lần này, bố của mình đã hoàn toàn thay đổi. Ông ta cũng không còn là người bố dành cho cô ấy tình yêu thương vô bờ bến nữa.

Bây giờ, bố mình có thể trơ mắt ra nhìn con gái mình bị ức hiếp như vậy. Người bố ruột đó có thể phản bội lại ân nhân từng có ơn với nhà họ Dương.

Cô ấy thà không cần người bố này còn hơn.

Nghĩ tới đây, Dương Lệ đột nhiên đau khổ rơi nước mắt, nhìn sang bố của mình với ánh mắt van xin.

“Tiểu Lệ, đừng trách bố. Nhà họ Dương chúng ta không thể chịu khổ được nữa. Cậu chủ của Kỳ Môn Sơn là người có thể gửi gắm. Còn tên Trần Triệu Dương chính là hòn đá ngáng đường lớn nhất, nên cần phải tiêu diệt", Dương Đức Trung quay đầu nhìn sang con gái mình rồi lạnh lùng nói.

“Được thôi. Bố, con biết rồi. Đây là lần cuối cùng con gọi bố là bố. Sau này, hai bố con chúng ta cắt đứt quan hệ”, Dương Lệ lau nước mắt, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, cô ấy kiên quyết nói. 

Nghe con gái mình quả quyết như vậy, trong lòng Dương Đức Trung đột nhiên cảm thấy khó chịu, nhưng sau đó ông ta lập tức bình tĩnh lại.

“Con gái, thời gian sẽ chứng minh quyết định của bố là đúng. Con nhất thời không nghĩ thông suốt, bố không trách con”, Dương Đức Trung vốn không tức giận, ông ta nói một cách chắc chắn.

“Dương Đức Trung, ông thật giống một con chó. Sớm biết ông là người như vậy, lúc đầu tôi không nên cứu các người”, lúc này, Trần Triệu Dương đã hoàn toàn thất vọng đối với Dương Đức Trung. Sau lần này, anh nhất định sẽ đưa Dương Lệ đi, lớn lên trong một gia tộc như vậy tuyệt đối không phải sự lựa chọn sáng suốt.

“Hừ, Trần Triệu Dương, cậu đừng có kiêu căng. Cậu đã đắc tội với người của Kỳ Môn Sơn. Bây giờ lại cưỡng ép cậu chủ Vân. Tội của cậu không thể nào tha được, hãy chờ người của Kỳ Môn Sơn tới báo thù đi”, Dương Đức Trung hừ lạnh một tiếng, sau đó hung hăng nói.

“Thì ra mày chính là Trần Triệu Dương à. Bây giờ mày thả tao ra, có lẽ tao sẽ nói bố tao không truy cứu tội trạng của mày. Nếu không thì Ngọc Hoàng Đại Đế có tới cũng không cứu được mày đâu”, cậu chủ Vân dĩ nhiên là nghe được cuộc đối thoại của bọn họ. Hắn lập tức liều mạng nói ra mấy lời này. 

“Ây da, nếu còn có thể nói, xem ra lực tay của tôi dạo này hơi yếu rồi, cần phải thêm chút sức mới được”, Trần Triệu Dương nói xong thì lực trong tay anh cũng tăng lên vài phần.

Vốn dĩ cậu chủ Vân miễn cưỡng thì vẫn thở và nói được, bây giờ Trần Triệu Dương lại tăng thêm sức lực nên hän nhất thời không thể hít thở, cảm giác chết chóc bao trùm lấy hắn.

Hản liều mình giấy giụa nhưng không cách nào thoát khỏi tay của Trần Triệu Dương.

“Chết tiệt, mau buông tay. Mày sẽ bóp chết cậu chủ đấy”, chú Du nhìn thấy cảnh này thì bị doạ một phen. Lão ta lập tức phẫn nộ mà hét lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi