BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

"Ông già, ông làm tôi sợ hết hồn, nếu ông còn dọa tôi nữa, tôi không khống chế được lực là sẽ bóp. gãy cổ hắn ta luôn đấy", Trần Triệu Dương bỗng quay đầu sang, nói với vẻ kiêu ngạo.

"Mày..., nghe thấy lời uy hiếp của Trần Triệu Dương, chú Du không dám hăm dọa anh nữa, nhưng ánh mắt nhìn anh càng thêm lạnh lùng.

Lão ta thề, chỉ cần cứu được cậu chủ ra, lão nhất định sẽ dùng cách tàn nhãn nhất để giết tên khốn này.

Trần Triệu Dương nới lỏng tay ra một chút, sau đó hai cây kim bạc xuất hiện trong tay anh, nhanh chóng đâm vào người tên cậu chủ Vân này.

"Mày làm gì cậu chủ của bọn tao thế hả?", nhìn thấy hành động ấy của Trần Triệu Dương, chú Du không kịp ngăn cản, chỉ đành lớn tiếng quát hỏi.

"Không có gì, cậu chủ của các người khí nhược dương hư nên tôi châm cứu cho hẳn ấy mà. Tôi là một thần y đó, người bình thường mời tôi châm cứu còn không được đâu, vậy nên cậu chủ của các người thật có phúc".

Trần Triệu Dương nhếch môi cười khẩy, sau đó giễu cợt nói. 

Mày..., nghe Trần Triệu Dương nói vậy, chú Du lập tức hít vào một hơi khí lạnh.

Nếu chuyện này mà là thật thì nó chẳng phải chuyện hay ho gì với Kỳ Môn Sơn.

Nếu môn chủ mà biết thì kiểu gì cũng nổi trận

lôi đình, đến lúc đó lại bắt đầu bước vào xã hội.

Dù sao môn chủ của bọn họ cũng chỉ có một đứa con trai thôi mà.

"Mày muốn tuyên chiến với Kỳ Môn Sơn thật hả?", chú Du lạnh lùng nhìn Trần Triệu Dương, nghiến rang nghiến lợi nói.

"Chẳng lẽ còn là giả được sao? Lão già, nếu đầu óc ông có vấn đề thì tới khoa thần kinh khám đi, không có tiền thì tôi có thể đăng ký giúp ông".

Trần Triệu Dương nhìn lão Du như nhìn một thằng ngốc, nói chuyện không nể nang chút nào.

"Khốn kiếp!", nghe thấy những gì mà Trần Triệu Dương nói với mình, chú Du lập tức nổi khùng lên, nhưng cũng chẳng thể làm gì được.

"Phải thế nào thì mày mới chịu thả cậu chủ của bọn tao ra?", chú Du hít sâu vài hơi, kìm nén cơn tức đang dâng trào của mình, nói bằng giọng âm u.

"Hừ, thăng khốn này suýt thì cưỡng hiếp người phụ nữ của tôi, ông cảm thấy là một thăng đàn ông thì phải làm thế nào?”", Trần Triệu Dương lạnh lùng nhìn lão Du.

Dương Lệ sửng sốt, sau đó cảm thấy ngượng ngùng.

Anh nói cô ấy là người phụ nữ của anh, thật sao?

"Tao sẽ bảo cậu chủ xin lỗi mày, mong mày có thể giải trừ hiệu quả châm cứu trên người cậu ấy", lúc này chú Du lên tiếng nói.

"Ồ? Lời xin lỗi của cậu chủ các người quý giá như thế cơ à? Xin lỗi thì dẹp, làm gì thực tế hơn một chút đi", Trần Triệu Dương cười khinh khỉnh, xin lỗi gì đó toàn là giả tạo hết.

Chỉ cần anh thả thằng ranh này, e là lão già kia sẽ xông lên ngay mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi