Anh thì không sợ, chỉ sợ Dương Lệ bị thương thôi.
"Mày muốn thứ gì?", nhìn tình hình này là lão Du biết không đàm phán được.
"Tôi muốn mỏ khoáng sản ấy, cộng thêm hai tỷ, cùng hai mươi loại dược liệu từ năm trăm năm trở lên", nghe xong là Trần Triệu Dương lập tức đưa ra điều kiện cắt cổ của mình.
"Cái gì? Đừng có mơ nữa, đó là điều không thể”, tuy rằng lão Du rất ít xuống núi, nhưng nghe Trần Triệu Dương nói vậy, lão ta cũng biết điều kiện ấy thực sự rất quá đáng.
Dương Đức Trung cũng không ngờ là Trần Triệu Dương lại đưa ra điều kiện cắt cổ như thế. Nhưng càng cắt cổ thì càng tốt, nhưng vậy chắc chắn Kỳ Môn Sơn sẽ nổi giận, mâu thuẫn với Trần Triệu Dương sẽ ngày một sâu hơn.
Đã đắc tội với Trần Triệu Dương rồi thì tốt nhất là nên giãm chết, nếu không thì sẽ là một mối họa.
"Ồ, thế à, nếu thế thì hết cách rồi, dám bắt nạt người phụ nữ của tôi, vậy thì để hắn làm thái giám trong thế kỷ hai mươi mốt đi", Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, sau đó cầm lấy một con dao trên đĩa hoa quả trong phòng, chém về phía dưới của cậu chủ Vân.
"A... Đừng, tao đồng ý, tao đồng ý", lúc này cậu chủ Vân mới tỉnh táo lại, không biết lấy sức đâu ra để gào thét lên. Hô xong câu đó là hắn mệt lả người, dù sao Trần Triệu Dương vẫn đang bóp cổ hắn mà.
"Dừng tay, có gì cứ từ từ thương lượng”, lúc này chú Du cũng sợ hết hồn, loại người gì thế này, nói một câu không hợp ý là ra tay luôn.
Đàm phán thì phải để người ta cò kè mặc cả chứ!
Đến nói còn không nói thì lấy đâu ra cơ sở để đàm phán.
"Thế mới đúng chứ, mặc dù mày bị dương hư, không thể làm chuyện đó được, nhưng có vẫn hơn không", Trần Triệu Dương nở nụ cười nói.
Nghe thấy câu nói của Trần Triệu Dương, sắc mặt của lão Du và cậu chủ Vân càng thêm khó coi.
"Ôi chao, tao vẫn đang bóp cổ mày à? Không sao chứ? Chắc là không chết được đâu nhỉ?", sau đó Trần Triệu Dương vờ như luống cuống nói, tiện tay thả cậu chủ Vân ra.
"Được rồi, đồng ý với điều kiện đàm phán rồi thì bắt đầu đi", vừa nói, Trần Triệu Dương vừa kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó đá vào đầu gối của cậu chủ Vân, khiến hắn quỳ phịch xuống mặt đất.
"Thằng khốn, mày dám làm thế với cậu chủ của bọn tao", thấy cậu chủ của mình quỳ xuống, lão Du lập tức quát lên, đôi mắt của lão đỏ ngầu.
"Gào cái gì mà gào? Không biết cậu đây nhát gan à? Nếu làm tôi sợ, cẩn thận tôi thêm điều kiện đấy", Trần Triệu Dương bỗng đạp cho lão Du một cái rồi uy hiếp.
"Mày..., nghe thấy câu nói của Trần Triệu Dương, lão Du tức điên lên, nhưng chẳng thể làm gì được.
"Lấy hợp đồng chuyển nhượng mỏ khoáng sản tới đây trước đi, tiền thì mau chóng chuyển cho tôi, dược liệu mà ông đang mang theo đưa tôi trước,
3 còn lại để lúc khác gửi tới cho tôi", vừa nói, Trần ¡__ Triệu Dương vừa rót cho mình một chén trà.
"Mỏ khoảng sản đó là của nhà họ Dương, không phải của Kỳ Môn Sơn, bọn tao không quyết định được", lão Du bỗng mở miệng nói.
"Chẳng lẽ lần này các ông tới để nghỉ mát à? Nếu không phải của các ông thì cướp lấy là được, đầu óc chẳng nhanh nhạy gì cả, già rồi, cẩn thận bị lú đó", Trần Triệu Dương nói không hề khách khí chút nào.
Dương Đức Trung đang đứng xem kịch vui ở bên cạnh, nghe Trần Triệu Dương nói thế, ông ta lập _ tức mắng thầm, đến lúc này mà thằng khốn này còn không quên chơi khăm ông ta.
"Dương Đức Trung, biết nên làm thế nào rồi chứ? Mang tới đây", lão Du chẳng thể làm gì được Trần Triệu Dương, nhưng đối mặt với tên Dương Đức Trung yếu thế, thái độ của lão ta chẳng tốt đẹp gì, cứ thế quát tháo ầm lên.
"Vâng!", tuy rằng đã biết trước là không thể giữ được mỏ khoảng sản này, nhưng lúc này phải đưa cho người ta, ông ta vẫn cảm thấy xót ruột.
Đã thế mỏ khoáng sản ấy còn rơi vào tay Trần Triệu Dương, khiến ông ta càng cảm thấy không cam lòng.
Mặc dù không muốn, nhưng ông ta vẫn phải ký tên mình vào hợp đồng chuyển nhượng mỏ khoáng sản, đóng dấu vào rồi mới đưa ra.
"Xong rồi, hợp đồng chuyển nhượng ở đây, chỉ cần mày ký tên vào là mỏ khoáng sản ấy sẽ là của mày", lão Du nhìn Trần Triệu Dương và nói với khuôn mặt tái xanh.
"Ừm, xong một điều kiện rồi, còn tiền và dược liệu thì sao?", Trần Triệu Dương hơi híp mắt lại, anh mở miệng hỏi.