BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Lúc này, Trần Triệu Dương đã bắt đầu khôi phục lại chân khí trong cơ thể mình. Mặc dù với thể lực bây giờ của anh, việc đánh bại những tên này cũng không thành vấn đề.

Nhưng Vân Hạn Lâm ở đối diện đang nhìn chằm chằm anh như hổ đói rình mồi.

Nếu anh thực sự lãng phí thời gian chỉ để dạy cho đám người kia một bài học thì sợ sẽ chỉ cho ông ta thêm thời gian để hồi phục, dựa vào năng lực hồi phục đáng sợ của võ đạo tông sư của Vân Hạn Lâm thì đến khi đánh bại hết những người kia, ông †a cũng khôi phục được ít nhất ba phần chân khí rồi.

Cho nên anh không dám mạo hiểm.

Tiểu Thải mặc dù đã có nhận thức rồi, nhưng đối với những chiêu trò của con người thì vẫn không hiểu được, nó chỉ nghe theo hiệu lệnh của Trần Triệu Dương, nếu những người kia không đi quá giới hạn thì nó sẽ không tấn công.

Ngay lúc này, Vân Hạn Lâm đột nhiên lao lên đến phía trước Tiểu Thải, hai con dao găm trong tay

ông ta chém mạnh về phía nó với tốc độ cực nhanh.

Nhưng mà, tốc độ này thì ăn nhằm gì với tốc độ của Tiểu Thải.

Ban đầu Trần Triệu Dương tránh được nó là nhờ vào khả năng nhìn xuyên thấu của mình, nhưng Vân Hạn Lâm lại không phải người có sở trường về tốc độ, tuy rằng đòn tấn công của ông ta đối với một người ở cảnh giới võ giả là rất nhanh nhưng dùng để đối phó với Tiểu Thải có tốc độ cực hạn thì vẫn còn quá chậm.

Tiểu Thải lập tức biến mất, đến khi nó xuất hiện lần nữa thì đã ở sau lưng Vân Hạn Lâm và cần mạnh một phát lên cổ ông ta rồi.

“Súc vật, cút đi”, Vân Hạn Lâm vốn là một võ đạo tông sư, tất nhiên không phải người dễ đối phó, ông ta cảm nhận được sự uy hiếp của Tiểu Thải thì đưa tay ra sau muốn tóm lấy nó.

Nhưng mà động tác của Tiểu Thải lại vô cùng linh hoạt, nó thay đổi phương hướng cực nhanh rồi rơi vào đúng chỗ của Tiết Nhân Phong.

Bởi vì Tiết Nhân Phong nhân cơ hội Vân Hạn Lâm đối phó với Tiểu Thải để đi đến chỗ cách Trần Triệu Dương không xa.

Nhìn thấy Trần Triệu Dương gần trong gang tấc, trong mắt ông ta lập tức hiện lên sự hưng phấn.

Một người là thiên tài nhưng đang ở thế hạ phong, nhất định là điều khiến cho người ta phải hưng phấn, đây lại còn là một người có thể đấu tay đôi với võ đạo tông sư, nếu phế được cậu ta thì chắc chắn ông ta sẽ trở nên nổi tiếng.

Chỉ là người đang hưng phấn quá mức như Tiết Nhân Phong căn bản không chú ý đến việc Tiểu Thải đã rời khỏi Vân Hạn Lâm mà nhanh như chớp lao về phía ông ta.

“Cẩn thận...”

Những người khác nhìn thấy cảnh này đều sợ hãi mà hét lên.

Tiết Nhân Phong nghe thấy tiếng hét thì tim đập không ngừng, ông ta không chút do dự mà lập. tức nằm bệt xuống, lăn một vòng trên mặt đất một cách thảm hại.

Dù là thảm hại nhưng vẫn may tránh được lần tấn công này của Tiểu Thải.

Vốn Tiểu Thải còn muốn đuổi theo nhưng Vân Hạn Lâm đã lao đến đây, nên nó chỉ còn cách trốn thoát đòn tấn công của ông ta trước.

Sắc mặt của Tiết Nhân Phong vô cùng khó nhìn, vốn ông ta rất tin tưởng Vân Hạn Lâm, nhưng qua màn nguy hiểm vừa rồi thì ông ta chỉ còn lại sự sợ hãi mà thôi.

Nếu vừa rồi không tránh kịp thì sợ bản thân ông ta đã bị con rắn kia cắn trúng rồi.  

Nhìn thấy bộ dạng thảm thương của người vừa bị nó căn thì sắc mặt Tiết Nhân Phong lại càng khó coi hơn nữa.

Những người khác tất nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, nhất thời tất cả đều do dự, không ai dám ra tay nữa.

“Tôi đã đối phó với nó rồi, mọi người mau ra tay đi”, Vân Hạn Lâm thấy đám người này đều không dám ra tay thì tức không chịu nổi.

Bản thân ông ta lãng phí thời gian khôi phục mà những người này còn không dám ra tay, lẽ nào đang muốn chơi khăm ông ta sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi