BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Nếu đợi đến khi Trần Triệu Dương khôi phục lại rồi thì ông ta chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Nhìn thấy những người này đều do dự không quyết thì Vân Hạn Lâm biết không thể nào tin tưởng họ được, ông ta lập tức hét lên với đám người mà ông ta dẫn đến: “Ra tay cho tôi, phế bỏ Trần Triệu Dương”.

Đến lúc này điều Vân Hạn Lâm muốn cũng chỉ là phế Trần Triệu Dương mà không phải là giết chết anh, ông ta vô cùng hứng thú với công pháp và kỹ năng võ thuật của anh nên nhất định phải đoạt được nó. 

Nghe thấy lời nói của sơn chủ thì đám Kỳ Môn Sơn không do dự chút nào, tất cả lập tức bao vây xung quanh Trần Triệu Dương.

Đám người Tiết Nhân Phong nhìn thấy cảnh này thì đều kích động, họ lập tức cùng đám người Kỳ Môn Sơn bao vây lấy anh.

Những người ở đây thấy vậy thì đều thầm mắng, đám người này đúng là vô liêm sỉ.

Dưới tình huống thế này mà tất cả đều bao vây một người, đúng là quá vô liêm sỉ.

Chỉ là không ai dám đứng lên ngăn cản, ngay cả hai ông cháu Lâu Tình Nhi cũng không dám ra tay nữa.

Bởi vì đám người này quá mạnh, kể cả hai ông cháu họ có quyết đấu sinh tử với họ cũng không thay đổi được tình hình.

“Ông, đây chính là giới võ đạo sao? Đúng là quá tàn khốc và vô tình rồi”, Lâu Tình Nhi luôn sống dưới sự bảo hộ của ông nội, còn chưa từng nhìn thấy sự hung hãn của bọn giang hồ, nhìn thấy tình cảnh đáng sợ như thế này thì vô cùng buồn.

“Haiz, Tình Nhi, đây chính là giới võ đạo, đây chính là giang hồ, cuộc sống ở đây còn khắc nghiệt hơn trong tưởng tượng của cháu nhiều”, ông cụ Lâu lắc đầu nói một cách bất lực. Nghe thấy lời của ông mình thì sắc mặt của Lâu Tình Nhi càng ảm đạm hơn.

Vốn ông cụ Lâu cũng biết, tính cách của cháu mình không phù hợp với giang hồ hiểm ác này, nếu ông không ở đây thì sợ rất nhanh thôi cháu ông đã bị người ta hãm hại rồi.

“Lên!”

Đám người Tiết Nhân Phong đã sớm vây kín Trần Triệu Dương rồi, hơn 10 thiên tiên võ giả, tuy phần lớn đều là người mới bước chân vào cảnh giới thiên tiên nhưng kể cả có như thế thì đây cũng là một thế trận đáng sợ.

Lúc này Tiểu Thải đang bị Vân Hạn Lâm khống chế, tốc độ của nó gần như không có chút lợi thế nào trước mặt ông ta.

Nó nhìn thấy Trần Triệu Dương bị mọi người bao vây thì cũng vô cùng lo lắng, nhưng nhiều người như thế, Trần Triệu Dương cũng từng nói với nó là không muốn nó để lộ ra uy lực thật sự trước mặt con người.

Ngay lúc đám người Tiết Nhân Phong chuẩn bị ra tay thì Trần Triệu Dương đột nhiên mở mắt, cặp mắt như phát ra điện, nhìn thẳng vào đám người đó.

Tiết Nhân Phong vốn định ra tay thì ngay lập tức dừng lại, ánh mắt hiện lên sự kiêng dè.

“Xem ra các người gấp muốn chết rồi”, Trần Triệu Dương dựa vào công pháp kinh người của mình nên đã khôi phục được ba phần chân khí, anh biết, dưới tình huống như thế này thì anh không thể nào yên tâm mà khôi phục được, phải đánh hết bọn ruồi muỗi này đi mới được.

“Trần Triệu Dương, chỉ cần cậu giao công pháp và kỹ năng võ thuật ra đây thì chúng tôi sẽ tha cho cậu một mạng, cậu thấy thế nào?”, Tiết Nhân Phong thấy Trần Triệu Dương đứng lên thì hạ thấp giọng, nói.

Những người khác sau khi nghe thấy lời của ông ta thì hai mắt đều phát sáng hết cả lên, nếu họ có được công pháp và kỹ năng võ thuật của Trần Triệu Dương thì tất nhiên là sẽ rất vui mừng rồi.

“À, các người muốn cái đó sao, không nói sớm, nếu các người muốn thì tôi sẽ tự mình dạy, đỡ cho việc mấy người tư chất đần độn, học không vào. được”, Trần Triệu Dương nghe xong thì cười tít mắt nói.

“Nếu là người thông minh thì nên biết cái gì nên làm cái gì không, được, bây giờ cậu dạy cho bọn tôi đi”, Tiết Nhân Phong không ngờ Trần Triệu Dương lại dễ nói chuyện như vậy, nhưng điều này làm cho ông ta có chứt khinh thường anh.

Không ngờ anh chỉ vì để bảo toàn mạng sống mà không có tý quy tắc nào như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi