BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

Nghe vậy, khắp người Trần Triệu Dương như bị điện giật.

“Ha ha, cố lên nha”, Tô Hồng Mị làm hành động cổ vũ.

Dứt lời, cô ta ném cho Trần Triệu Dương một cái hôn gió rồi tươi cười đi ra ngoài.

Đợi Tô Hồng Mị đi rồi, Trần Triệu Dương mới hút một điếu thuốc để ổn định lại cảm xúc.

“Đúng là yêu tinh mà”, Trần Triệu Dương căn răng nói.

Người bình thường chắc chăn sẽ không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của Tô Hồng Mị.

Hút xong một điếu thuốc, Trần Triệu Dương mới vào biệt thự.

Vào bên trong thì anh thấy Nam Cung Yến đang nhìn mình bằng một ánh mắt đăng đăng sát khí.

Trần Triệu Dương nở nụ cười với cô: “Không còn sớm nữa, anh về tắm rửa ngủ đây”.

“Tên họ Trần kia, anh không định giải thích gì sao?”, thấy Trần Triệu Dương định đi, Nam Cung Yến hừ lạnh một tiếng: “Tôi đã nói với anh là không được đưa những người phụ nữ không đàng hoàng ấy về nhà cơ mà”.

“Ừm, chị Mị đâu phải kiểu phụ nữ không đàng hoàng”, Trần Triệu Dương giải thích.

“Ha, đã gọi người ta là chị Mị rồi cơ đấy”, Nam Cung Yến khoanh tay nhìn Trần Triệu Dương: “Anh cảm thấy những gì anh nói có đáng tin không? Hơn nữa tối qua người ta cảm thấy thoải mái, hôm nay lại mang tiền tới cho anh. Tùy tiện như thế, coi chừng mang bệnh vào người”.

Nhìn biểu cảm này của Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương biết nếu không giải thích rõ ràng chuyện tối nay thì e là cô sẽ

không bỏ qua cho anh.

Hơn nữa anh nhìn ra được rằng ai kia là đang ghen, chỉ có điều biểu cảm ghen tuông của cô ấy thật đáng yêu.

Trần Triệu Dương dứt khoát đi tới trước mặt Nam Cung Yến ngồi xuống.

“Vợ à, em đang ghen hả?”

Trần Triệu Dương cười rồi nói toạc ra vấn đề.

Hơ!

Nam Cung Yến sửng sốt giây lát, sau đó trên mặt cô hiện lên nét phẫn nộ, ni nói là tôi đang ghen? Anh tưởng anh là ai mà tôi phải ghen vì anh? Hừ, anh không nói thì thôi!”

Dứt lời, Nam Cung Yến xoay người định bỏ đi.

“Em yêu, đừng vội đi mà, để anh giải thích với em”. Trần Triệu Dương cười hề hề nói.

Nghe Trần Triệu Dương nói Nam Cung Yến dừng bước nhìn anh nói: “Nói đi, tôi cũng muốn xem thử anh định giải thích thế nào”.

“Thật ra thì là thế này, chị ấy bị bệnh nên tối qua anh đã đi ệ ¡ ấy", Trần Triệu Dương cười híp mắt nói “Nhưng chị ấy lại không mang tiền, hôm nay tới chỉ để trả tiền cho anh mà thôi. Em biết anh là thần y mà, ngay cả Giang Sơn cũng phải tới nhờ anh khám bệnh đó thôi”.

Nghe Trần Triệu Dương giải thích như vậy, Nam Cung Yến nhìn chằm chăm vào anh, dường như muốn tìm ra sơ hở trên mặt anh.

Thế nhưng nhìn một lúc mà cô vẫn không tìm ra một sơ hở nào.

Hơn nữa Trần Triệu Dương nói cũng rất có lý, hôm nay Giang Sơn đã tới mời anh đi khám bệnh thật.

“Anh biết chữa bệnh thật à?”

Giọng nói của Nam Cung Yến dịu đi đôi chút. “Đương nhiên rồi, chồng em giỏi Trung y lắm đấy”. Trần Triệu Dương gật đầu một cách tự tin.

“Hừ, đồ mặt dày”.

Nam Cung Yến mắng.

Vừa mắng, cô vừa đi tới trước mặt Trần Triệu Dương, vươn tay của mình ra.

“Em làm gì vậy hả?” Trần Triệu Dương thấy lạ nên hỏi.

“Chẳng phải anh biết khám bệnh sao? Anh bảt mạch cho tôi xem tôi có bị bệnh gì không?”, Nam Cung Yến nói với Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương lập tức gật đầu nói: “Không cần phải bắt mạch đâu”.

“Không cần bắt mạch?”

“Ừm, nhìn qua một cái là anh biết em mắc bệnh gì rồi, đơn giản lắm”, Trần Triệu Dương sờ mũi cười nói: “Vừa nhìn là biết ngay em đang gặp tình trạng âm dương không điều hòa, âm khí quá nặng, bởi vậy nên lúc nào cũng lạnh lẽo... Có rất nhiều cách để chữa bệnh này, nhưng cách đơn giản nhất là tìm một người đàn ông, điều hòa được âm dương là sẽ ổn ngay”.

Nghe câu này của Trần Triệu Dương, sắc mặt của Nam Cung Yến lập tức biến đổi.

“Vợ à, em thấy anh thế nào, anh có thể miễn cưỡng giúp em".

Trần Triệu Dương làm bộ như không nhìn thấy, còn chủ động đề cử bản thân.

“Cút!”

Nam Cung Yến lạnh lùng phun ra một chữ, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi đi lên lầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi