BẢN LĨNH CHIẾN THẦN (BẢN SẮC THẦN Y)

“Anh nói nghiêm túc đấy”.

Thấy Nam Cung Yến đi lên lầu, Trần Triệu Dương đi theo “Em không được giấu bệnh sợ thầy đâu, phải đối mặt với vấn đề của mình. Bây giờ anh dũng cảm hiến thân, em phải...”

Rầm!

Trần Triệu Dương còn chưa nói hết câu thì đã có một thứ bay đến trước mặt anh.

Anh giơ tay ra bắt lấy, phát hiện ra đó là giày của Nam Cung Yến.

Trần Triệu Dương khẽ cười nói: “Anh đã dũng cảm hiến thân không sợ thiệt thòi thì em lo lắng cái gì cơ chứ? Chúng ta là vợ chồng, làm chuyện đó đâu có gì là mất mặt”.

“Cút!”

Lúc này tiếng quát tức giận của Nam Cung Yến lại vọng tới.

Rầm! Tiếp đó là tiếng đóng cửa thật mạnh của cô.

Trần Triệu Dương bất đắc dĩ thở dài: “Không nghe lời anh là chỉ có thiệt thôi”.

Trần Triệu Dương vừa nói vừa đi về phòng.

Về đến phòng mình, Trần Triệu Dương ngồi khoanh chân xuống.

Sau khi an tĩnh lại, anh bắt đầu nghĩ tới luồng khí đen hôm nay, hình như nó bị anh hút vào người rồi, không biết hấp thu nó thì sẽ thế nào nhỉ?

Nghĩ vậy, Trần Triệu Dương bèn vận hành Thuần Dương Vô Cực Công của mình.

Vừa bắt đầu vận hành Thuần Dương Vô Cực Công là Trần Triệu Dương lập tức cảm nhận được sự tồn tại của luồng khí đen ấy, đồng thời anh còn phát hiện ra dường như trong nó ẩn chứa không ít năng lượng.

Nhưng rồi Trần Triệu Dương cũng phát hiện ra một vấn đề, Thuần Dương Vô Cực Công của anh vừa được vận chuyển là luồng khí đen ấy lập tức bị Thuần Dương Vô Cực Công cắn nuốt.

Dần dần, Trần Triệu Dương cảm thấy năng lượng trong cơ thể mình đồi dào hơn hẳn, điều quan trọng nhất là nguồn năng lượng mới dồn hết vào hai mắt của anh.

Đợi đến khi luồng khí đen bị cản nuốt hết, Trần Triệu Dương cảm thấy đôi mắt hơi nóng, bèn mở mắt ra nhìn l3n đỉnh đầu, trực tiếp nhìn xuyên qua trần nhà.

Khi thấy được hình ảnh bên trên, suýt thì anh phụt máu mũi.

Lúc này, Nam Cung Yến đang tắm.

Nhìn từ góc độ của anh thì chẳng khác nào ngồi dưới đáy biển ngắm nhìn sinh vật biển.

Lúc này, Trần Triệu Dương cảm thấy bầu không khí hơi nóng, hơn nữa anh còn phát hiện ra body vợ mình rất ngon, bình thường rất khó để nhận ra điều ấy.

Cứ thế xem đến khi Nam Cung Yến tắm xong, cuối cùng thực sự không chịu được cái cảm giác khô nóng ấy nữa, anh mới cúi đầu xuống ngừng nhìn xuyên thấu.

Lần này nhìn xuyên thấu xong, Trần Triệu Dương có một phát hiện rất lớn, ví dụ như body của Nam Cung Yến, hơ, không đúng, anh phát hiện ra thời gian nhìn xuyên thấu của mình kéo dài được lâu hơn, trước kia anh không duy trì được thời gian dài như thế.

Luồng khí đen ấy không chỉ làm tăng cường công lực, mà còn tốt cho đôi mắt xuyên thấu của anh. Trần Triệu Dương

nhanh chóng đưa ra kết luận như thế.

Anh ngồi nghỉ ngơi một lát rồi đứng lên đi tắm, nhất định phải hạ hỏa mới được.

Hôm sau, Trần Triệu Dương ra khỏi nhà với đôi mắt thâm. quầng.

Nam Cung Yến đi theo anh ra ngoài.

Nhìn thấy tình trạng này của Trần Triệu Dương, Nam Cung "Yến lườm anh một cái rồi lạnh lùng nói: “Tối hôm qua anh lại ra ngoài làm chuyện gì mờ ám rồi hả?”

Trần Triệu Dương không trả lời câu hỏi của cô mà bắt đầu quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt.

“Đồ lưu manh, anh đang nhìn cái gì thế hả?”

Nam Cung Yến hừ lạnh hỏi.

Trần Triệu Dương sờ mũi cười nói: “Em yêu, anh mới phát hiện ra em ngọt nước lắm, bình thường thật sự là không nhìn ra được”.

“Cút đi, đồ lưu manh!” Nam Cung Yến mắng một câu rồi lên xe đóng cửa lại.

Lần này cô không cho Trần Triệu Dương lái xe nữa, anh chỉ có thể ngồi lên chiếc xe dành cho vệ sĩ ở đẳng sau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi