BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 469: ĐẾN ĐÂY THÔI

Ánh mắt của Sâm Mộc đong đầy vẻ kinh sợ.

Xuất hiện rồi, thật sự đã xuất hiện rồi, không ngờ vào giây phút này, Sở Vĩnh Du thật sự đã đột phá lên cảnh giới Võ Vương, cũng là Võ Vương như nhau, chắc chắn ông ta có thể cảm nhận được.

Đột phá với tốc độ nhanh như thế, ngoại trừ truyền thuyết ấy, ông nghĩ không ra bất kỳ nguyên nhân nào khác nữa cả, bởi thế, chắc chắn Sở Vĩnh Du là một người siêu phàm có Tiên Thiên Chi Khí.

“Chẳng ngờ, thật sự chẳng ngờ, Sâm Mộc tôi có thể gặp kỳ tài nhiều năm chưa từng xuất hiện vào tuổi xế chiều, ha ha, không biết đây là phúc hay họa. Ai ai cũng nói Phong Thánh giỏi nhìn người nhất trên đời này, bây giờ tôi cũng tin rồi, thảo nào ông ấy lại nhận cậu làm học trò.”

Vào lúc này, Sâm Mộc vừa nói vừa cười khổ.

“Sâm Mộc, đánh thêm một trận nào.”

Sở Vĩnh Du cảm nhận được cảnh giới Võ Vương, sự tự tin chưa từng biến mất trong anh, chẳng qua bây giờ sục sôi hơn mà thôi.

Thật ra sau khi hút ba hồn của Bạch Khởi, Thiên Tiên Chi Khí trong cơ thể anh đã tràn trề, có thể đột phá đến cảnh giới tiếp theo từ lâu rồi.

Sở dĩ kéo dài như vậy là vì vài nguyên nhân.

Thứ nhất, đó là vì khi ấy vẫn chưa khống chế được sát khí còn sót của Bạch Khởi, trước khi khống chế được nó, anh không muốn đột phá để mà lưu lại hậu họa làm gì.

Thứ hai, còn chưa gặp được sư phụ Vô Phong Tử, anh không hiểu mấy về cảnh giới tiếp theo nên vẫn còn kiêng dè.

Vấn đề thứ nhất đã được giải quyết triệt để trong lúc cứu Kim Đào, còn chuyện thứ hai, trong thời gian gần đây, lúc anh sử dụng Túy Thiên Nhất Quyền do sư phụ để lại thì anh mới hiểu rõ, tất cả mọi kiêng dè đều tan biến.

“Hay lắm, Sâm Mộc tôi thành danh đã nhiều năm, lần đầu tiên gặp được kỳ tài như cậu, để tôi dùng chiêu thức mạnh nhất của mình để thử Võ Vương Thiên Tiên Chi Khí là cậu đi.”

Sau khi nói dứt lời, Sâm Mộc bèn tạo thế.

“Tay trái hái trăng.”

Tay trái của Sâm Mộc múa may theo quy luật, dường như ánh trăng trên bầu trời cao đã nhạt đi đôi chút.

“Tay phải ngắt sao.”

Dường như ánh trăng đã tụ lại trên bàn tay phải của ông ta sau khi bàn tay ấy chuyển động.

Sâm Mộc chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Sở Vĩnh Du, vẻ mặt rất nghiêm túc, đôi môi he hé mở.

“Chiêu thức mạnh nhất của tôi.”

“Tinh Nguyệt Quang Huy!”

Hai bàn tay hợp lại tung chưởng, ánh sáng bạc bùng nổ, bay vút về phía Sở Vĩnh Du.

Cảnh tượng này nom có vẻ rất đáng sợ, Bạch Trảm Hòa và nhóm người còn lại đều liên tục lùi về sau, muốn chạm rào chắn đến nơi.

“Đáng…đáng sợ quá!”

Bạch Thanh cảm khái, chiêu này của Sâm Mộc, chỉ vần vẻ đẹp về thị giác cũng đủ để khiến cho tinh thần của mọi người trở nên thư thái, nhưng đồng thời cũng có thể cảm nhận được sự nguy hiểm cũng tiềm tàng trong sự hoa lệ ấy.

Đường kính của ánh sáng trắng bạc đã lên đến một mét.

Những nơi nó đi qua, đất cát trong hố sâu đều dạt sang hai bên.

Bọn họ cho rằng đến lúc kết thúc rồi, tất cả đều đã chấm hết, nếu như Sở Vĩnh Du còn có thể không chết, dù là bị thương nặng thì đã đáng ngậm cười chín suối rồi.

Sở Vĩnh Du, mục tiêu công kích của chiêu thức này lại đứng nguyên tại chỗ, bình tĩnh nhìn ánh sáng trắng bạc ấy tấn công.

Có cảm giác chiêu thức này của Sâm Mộc giống hệt như tên lửa hành trình, đã xác định mục tiêu là mi rồi, trốn tránh chỉ phí công sức mà thôi.

Lúc mọi người đều âm thầm suy đoán, Sở Vĩnh Du chậm rãi giơ tay phải lên rồi nắm lại.

Đúng thế, chính là nắm lại, tựa như cầm lấy ngôi sao nhỏ mà Sâm Mộc tặng cho mình, cầm nó trong tay vậy.

“Ngông cuồng!”

Đến Sâm Mộc cũng hừ lạnh, cảm thấy Sở Vĩnh Du coi thường ông ta quá đáng.

Mặc dù chưa từng đọ chiêu này với Tam Thánh Tứ Tôn, nhưng cũng cho rằng bảy đấng chí tôn cũng không dám hờ hững như thế, không ngờ Sở Vĩnh Du lại thờ ơ đến thế.

Vào lúc ánh sáng trắng bạc kề sát bên người, vẻ mặt Sở Vĩnh Du trở nên rất kỳ quặc.

Bởi vì chiếc nhẫn đột nhiên cử động, tất cả luồng sáng bạc đáng sợ đều bị chiếc nhẫn kia hấp thụ.

Sở Vĩnh Du ngờ vực, Sâm Mộc và người nhà họ Bạch đều phát điên.

Bọn họ cho rằng Sở Vĩnh Du tóm lấy một cách dễ dàng, rồi sau đó tất cả ánh sáng trắng bạc tiêu tan, biến mất trong chớp mắt.

“Cái gì…”

Đến Sâm Mộc cũng dụi mắt thật mạnh, cứ như ảo giác vậy, cảnh tượng này đã vượt quá nhận thức của ông ta.

Da mặt người nhà họ Bạch không ngừng co rút, chiêu thức đáng sợ nhường thế của Sâm Mộc đã bị Sở Vĩnh Du hóa giải?

“Ôi, vốn vĩ còn định thử sau khi lên cảnh giới Võ Vương thì mình sẽ mạnh mẽ đến mức nào.”

Sở Vĩnh Du lại thở dài, đột nhiên chiếc nhẫn nổi dậy một cách bất ngờ, khiến cho anh cảm thấy khó chịu.

Sau khi trở thành Võ Vương thì anh mới biết một nửa Tiên Thiên Chi Khí trong cơ thể mình đã chuyển hóa thành chất lỏng, có lẽ đây chính là tượng trưng của Võ Vương, nếu như suy đoán của anh chính xác, có thể còn lặp lại giai đoạn Tiên Thiên Võ Trợ như trước kia, chuyển hóa nửa Tiên Thiên Chi Khí còn lại thành chất lỏng, có lẽ đến lúc ấy lại có thể tiến đến cảnh giới lớn tiếp theo.

“Sở Vĩnh Du! Đã nhiều năm nay, cho dù đối mặt với Tam Thánh Tứ Tôn thì tôi cũng chưa từng thốt nên hai chữ bội phục, hôm nay, tôi thật sự rất bội phục cậu.”

Câu nói của Sâm Mộc nghe có vẻ già nua, không ngờ thành tựu mà mình khổ luyện trong nhiều năm, chiêu thức mạnh nhất lại bị phá, cũng được xem như sự sỉ nhục mạnh mẽ.

Sở Vĩnh Du do dự một lúc nhưng cũng chẳng giải thích gì, sự quỷ dị của chiếc nhẫn là bí mật to lớn nhất của anh trong lúc này, bởi vậy tất nhiên không thể tiết lộ cho người khác được.

“Nhân tình còn đây, mặc dù cả đời này tôi chưa từng làm việc thiện cao cả nào nhưng cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, bởi thế, nhân tình của nhà họ Bạch, tôi phải trả đến cùng.”

Trong lúc người nhà họ Bạch đều tuyệt vọng, toàn bộ khí thế của Sâm Mộc đột nhiên lan tỏa, khác hẳn với sự mộc mạc trước kia.

“Cấm thuật! Tôi thật sự không muốn dùng đến nó.”

Tiếng thở dài vang vọng giữa không trung, Sở Vĩnh Du nhìn Sâm Mộc, ý chí chiến đấu bùng cháy trong mắt anh.

Không ngờ còn có cấm thuật? Xem ra còn có cơ hội thử sức chiến đấu của mình sau khi trở thành Võ Vương rồi.

Chỉ cần chiếc nhẫn này không làm loạn, có lẽ anh còn có cơ hội chiến đấu một trận, cơ hội này thật sự rất hiếm có.

Vào lúc định mở miệng, đột nhiên có giọng nói già nua lọt vào tai.

“Sâm Mộc, ngừng tay đi.”

Ầm!

Trong lớp mắt, tất cả khí thế của Sâm Mộc đều tan biến, gương mặt ông ta toát ra vẻ ngạc nhiên.

“Đạo…Đạo Không tiền bối?”

Sở Vĩnh Du cũng nhíu mày, vì giọng nói này khiến cho anh cảm thấy hết sức quen tai.

Một bóng người xuất hiện giữa hố sâu, quay lưng lại với Sâm Mộc, nhìn Sở Vĩnh Du.

“Vĩnh Du, cậu cũng ngưng đi thôi, tôi sẽ mang Sâm Mộc đi.”

Thấy người ấy, vẻ chấn động thoáng hiện lên trong mắt Sở Vĩnh Du.

Bởi vì, không ngờ người ấy lại chính là lão đạo trong Phiền Vân Quan.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi