BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 470: YÊU CẦU NHƯ THẾ

Nhìn thấy lão đạo, đột nhiên Sở Vĩnh Du nhớ đến cách Sâm Mộc vừa gọi ông ta, Đạo Không tiền bối!

Mặc dù biết tên của lão đạo nhưng Sâm Mộc đã lớn tuổi, hơn nữa ông ta còn là người thuộc cảnh giới Võ Vương, không ngờ lại gọi Đạo Không là tiền bối? Bất ngờ quá nhỉ.

Sau khi thốt ra câu nói ngắn ngủi ấy, Đạo Không bèn quay lưng nhìn Sâm Mộc.

“Đi theo tôi.”

Ánh mắt của Sâm Mộc toát lên vẻ do dự rồi nói với vẻ không cam tâm.

“Tiền tối, Sâm Mộc tôi vẫn còn nợ người khác ơn tình, xin thứ lỗi tôi không thể nghe lời ông.”

Đạo Không khẽ gật đầu rồi nói.

“Ông chưa từng làm việc thiện cao cả nhưng cũng chưa từng gây ra chuyện đại ác nào, hơn nữa lại còn trọng tình trọng nghĩa, cũng chính vì thế, ông mới có thể tồn tại trong chiếc giếng khô này lâu như thế.

Cho dù ông có thi triển cấm thuật thì cũng không phải là đối thủ của Sở Vĩnh Du đâu, bởi thế hãy dùng võ lực của mình ở nơi nào có ích đi.”

Vừa nghe thấy thế, Sâm Mộc tỏ vẻ lúng túng.

“Ý của ông là cho dù tôi sử dụng cấm thuật thì cũng không phải là đối thủ của Sở Vĩnh Du sao?”

“Một chiêu tất bại.”

Vào giây phút ấy, đến Sở Vĩnh Du cũng cảm thấy ngượng ngùng khi được khen, mình mạnh đến thế sao?

Nhưng không ngờ Sâm Mộc lại tin tưởng.

“Được, tôi đi theo ông.”

Ông ta biết rằng, nếu như Đạo Không không ra mặt, sau khi sử dụng cấm thuật thì ông ta cũng sẽ bị Sở Vĩnh Du giết, thà đi theo ông ta để giữ lại cơ thể này còn có chút tác dụng.

“Tiền bối, tôi.”

Sở Vĩnh Du mới định lên tiếng, Đạo Không và Sâm Mộc đã biến mất, chỉ còn chiếc hố sâu đã từng chứng kiến cuộc chiến đấu huy hoàng.

Khe khẽ lắc đầu, Sở Vĩnh Du dừng bước ở bên lề lòng hố sâu.

Nhà họ Bạch còn chưa kịp phản ứng, không ngờ Ma Quân gần như vô địch trong lòng bọn họ lại bỏ trốn?

Thế thì Sở Vĩnh Du vô địch đến mức nào?

Còn Bạch Trảm Hòa, không hổ là người sống lâu lăm, là người đầu tiên sực tỉnh táo lại, hết sức đột ngột, mặc dù hai chân ông ta đã tàn phế nhưng lại vỗ hai tay xuống đất, cơ thể xoay một vòng.

Đợi đến khi ông ta trở lại xe lăn, tất cả mọi người trong nhà họ Bạch, kể cả Bạch Thanh, đều ôm ngực ngã xuống đất, không còn hơi thở.

“Người nhà họ Bạch của tôi không đến lượt Sở Vĩnh Du cậu giết, không ngờ đi sai một bước thôi thì cả nhà họ Bạch bị chôn cùng, Bạch Trảm Hòa tôi là tội nhân của nhà họ Bạch!”

Ông ta ngẩng đầu thở dài thườn thượt, Bạch Trảm Hòa nói câu cuối cùng với Sở Vĩnh Du.

“Hy vọng cậu có thể chừa lại vài giọt máu để giữ gìn hương hỏa cho nhà họ Bạch của chúng tôi, những người tham gia vào vụ sập lầu đều ở đây, có tin hay không, cậu tự mình quyết định.”

Bốp!

Bạch Trảm Hòa vỗ ngực, gục đầu xuống, cũng không còn hơi thở.

Sở Vĩnh Du xoay lưng lại, dưới làn gió đêm, bóng dáng anh dần dần biến mất giữa đống hoang tàn.

Dù thế nào đi chăng nữa, Trịnh Hạo và những người vô tội khác, bọn họ đều đã yên nghỉ ở cõi trời linh thiêng.

Sau khi Sở Vĩnh Du rời khỏi nhà họ Bạch, những người ẩn nấp quan sát từ đằng xa đều báo tin về nhà mình.

Trong căn biệt thự nào đó có người cầm súng gác cửa ở Vân Kinh, ông Tần đặt điện thoại xuống, nụ cười hiển lộ trên môi, ông ta lại cầm tờ báo lên cứ như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.

Đồng thời, trong gia tộc Nam Cung, Nam Cung Lâm sốt ruột chờ đợi trong phòng khách, anh ta đã đợi được mấy tiếng đồng hồ, chỉ ngồi không ở đấy, chẳng làm gì cả.

Nghe tiếng động bèn vội vàng ngồi dậy, nhìn thấy Nam Cung Vô Phong bước vào, chẳng hề che giấu nụ cười trên khóe môi, nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.

“Ba.”

“Gọi mẹ con ra đây.”

Nam Cung Lâm hiểu ngay Sở Vĩnh Du đã thành công rồi, chưa chắc nhà họ Bạch bị đuổi cùng giết tận nhưng kết cuộc đã như đinh đóng cột.

Lúc Trương Thanh Lệ ra đến phòng khách, bà ta còn chưa kịp cảm nhận được chuyện gì đã xảy ra, nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Nam Cung Vô Phong, bà ta vội vàng cười nói: “Chồng à, có chuyện hay gì à, nói cho tôi nghe để tôi mừng chung với ông.”

Nam Cung Vô Phong cười đáp: “Đương nhiên là có chuyện hay ho rồi, từ nay về sau Vân Kinh sẽ không còn nhà họ Bạch nữa, tất cả đều do một tay Vĩnh Du làm đấy, bà nói xem có được xem là chuyện hay hay không?”

Cái gì!

Trương Thanh Lệ muốn nổi điên, gương mặt bà ta toát ra vẻ kinh ngạc.

Nhà họ Bạch có tên tuổi trên bảng xếp hạng nước R, không ngờ, không ngờ lại bị Sở Vĩnh Du tàn sát, bất ngờ thật.

“Sau này bà muốn ngồi xe lăn hay là muốn được người khác đút cơm cho?”

Trong lúc sững sờ, đột nhiên nghe thấy câu nói của Nam Cung Vô Phong, Trương Thanh Lệ vô cùng hốt hoảng, bà ta quỳ xuống trước mặt Nam Cung Vô Phong: “Chồng à! Không, ông không thể đối xử với tôi như vậy được, không thể nào!”

Nam Cung Vô Phong nhíu mày nhưng vẫn cười cười: “Ồ? Không thể? Vì sao? Vì bà là phu nhân hạng nhất của gia tộc Nam Cung hay sao?”

Mặc dù Nam Cung Vô Phong vẫn nở nụ cười nhưng Trương Thanh Lệ lại cảm nhận được sự đáng sợ trước nay chưa từng có, sống chung với nhau đã nhiều năm mà bà ta còn không dám nói mình hiểu người bên gối.

“Tôi biết sai rồi, chồng à tôi biết sai rồi, tôi sẽ đi xin lỗi Sở Vĩnh Du một cách chân thành, xin ông đấy, xin ông nể tình vợ chồng nhiều năm, xin ông.”

“Bà đi xin lỗi nhưng Vĩnh Du không vừa ý, chẳng còn cách nào khác.”

Trương Thanh Lệ cắn răng, đột nhiên bà ta nói một cách nghiêm túc.

“Dù gì cánh tay và chân của tôi đều không thể mất đi, nếu phải thế, Trương Thanh Lệ tôi thà chết còn hơn.”

Rắc!

Đột nhiên hai tay Nam Cung Vô Phong cử động, cần cổ Trương Thanh Lệ bị bẻ gãy, ngã gục xuống trước mặt ông ta.

Nam Cung Lâm hít một hơi khí lạnh, ánh mắt anh ta đong đầy vẻ sợ hãi.

“Đã lâu lắm rồi không có ai đưa ra yêu cầu như thế với ba cả, phải rồi con trai, ngày mai mẹ con muốn đi du lịch, đi leo núi, con nói xem ngọn núi nào gập ghềnh khúc khuỷu một chút đây hả?”

Nam Cung Lâm nuốt nước miếng, mồ hôi lấm tấm trên trán, nếu như trước kia anh ta sợ Nam Cung Vô Phong, thế thì bây giờ chắc chắn rất kinh hoảng.

Nên nghĩa vợ chồng nhiều năm mà nói giết là giết, đến ánh mắt cũng chẳng thay đổi chút nào, sự ác ôn của hạng người này không thể nào diễn tả được bằng lời.

“Ba! Con…mẹ con nói ngày mai bà ấy muốn đi leo…leo núi Thiên Vương, con sẽ đi cùng với mẹ.”

Nam Cung Vô Phong gật gật đầu rồi đứng dậy.

“Ừ, con cũng ngoan đấy, đi đi.”

Nửa tiếng đồng hồ sau, Sở Vĩnh Du quay về khách sạn, tắm rửa rồi vào phòng nghỉ ngơi.

Thượng Quan Vô Địch không dám hỏi han gì cả, lập tức đi xuống sảnh khách sạn mới dám lấy điện thoại gọi cho ông nội của mình.

Thiên Hải.

Hà Tiểu Mông, Thượng Quan Yến Nhi và Thượng Quan Long, với cả ông Thượng Quan đang ăn tối trong nhà, Hà Tiểu Mộng cảm thấy hết sức kỳ quái, giờ này rồi mà ông cụ còn đòi ăn đêm, đúng là chuyện lạ lùng.

Vào lúc này, điện thoại của ông cụ đổ chuông, sau khi nghe vài câu bèn ngắt máy ngay, ông mỉm cười nhìn Hà Tiểu Mông vừa mới nhét một miệng thức ăn.

“Tiểu Mông à, hay là ngày mai con đính hôn với Yến Nhi, ngày mốt đi xin giấy kết hôn, ngày kế kết hôn luôn, con thấy thế nào?”

Hả!

Hà Tiểu Mông bị sặc, sặc thật sự, sao đột ngột thế này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi