BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 670

Bây giờ, cách lúc Sở Vĩnh Du tiến vào Long Chi Động đã qua ba ngày, không lâu nữa thì có thể vượt qua giới hạn ba ngày ba đêm rồi.

Trước kia những Võ Vương đó bước vào Long Chi Động, nhanh nhất một phút đã đi ra, chậm nhất cũng không quá hai ngày.

Độ nhanh chậm thể hiện thiên phú về võ đạo của bạn cao hay thấp, đi ra càng nhanh, thiên phú tự nhiên càng kém.

Mà thời hạn ba ngày ba đêm cũng không phải giới hạn do đại trưởng lão đặt ra, mà là… do cái đồ chết tiệt nợ ông ta một tỷ đô của Tôn Tiểu Bàn đặt ra.

Tuy mỗi khi nghĩ tới đều tức giận, nhưng không thể không thừa nhận, sự thần bí và thực lực của lão già đó đều ở trên Tam thánh Tứ tôn bọn họ, đây là điều không cần nghi ngờ.

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, sau khi được đại trưởng lão cho phép, Hồng trưởng lão đi vào.

“Đại trưởng lão.”

Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ cát, lông mày của đại trưởng lão lại hơi nhíu lại.

“Ma Tôn, tôi hình như không cho phép tiến vào Cửu Long Vực nhỉ?”

Sắc mặt của Hồng trưởng lão đột nhiên hiện ra nụ cười kỳ dị.

“Khì khì! Không hổ là nhân vật được xưng là Long thánh trong Tam thánh, nhiều năm không gặp, chỉ nháy mắt thì nhận ra tôi rồi.”

“Có rắm thì mau đánh, đánh xong thì cút! Nếu như không phải còn có chút tác dụng, tứ tôn các người sớm đã thiếu mất một người rồi.”

Ma Tôn cải trang thành Hồng trưởng lão gật đầu, lại cười nói.

“Ồ, hôm nay là ngày tôi đặt ta cho mình phải giết Sở Vĩnh Du, nhưng sau khi tới đây, tôi mới biết cậu ta vậy mà đã thắng trong đại chiến Thiên Tuyển, tiến vào Long Chi Động, hừm hừm, không hổ là người Ma Tôn tôi muốn giết, quả nhiên ưu tú, tôi đã có hơi kìm được phấn khích rồi.”

Nghe thấy lời này, đại trưởng lão khoát tay.

“Cút đi, Sở Vĩnh Du sau khi ra khỏi Cửu Long Vực, muốn giết như nào, giết lúc nào? Đều không có liên quan tới tôi.”

“Ha ha, có câu nói này của Long thánh vậy thì không có vấn đề gì rồi, Ma Tôn tôi phá lệ đẩy lùi chuyện giết người lại, ài, thật là khổ não, lời hứa như này không thể thay đổi, nội tâm của tôi sẽ rất buồn.”

Sau khi Ma Tôn đi, khóe miệng của đại trưởng lão hơi nhếch lên.

“Sở Vĩnh Du, cậu vậy mà chọc tới tên Ma Tôn này sao? Ngược lại cũng coi như là một bài kiểm tra cho cậu.”

Trước đây, chỉ có Tam thánh, đâu có Tứ tôn.

Nhưng về sau không biết từ khi nào chui ra bốn người, tự xưng là Tứ tôn, hơn nữa dần dần gây dựng danh tiếng, vì thế bèn biến thành Tam thánh Tứ tôn như bây giờ.

Đối với điều này, ba người đại trưởng lão trước giờ chưa từng để tâm, thứ như tên húy, lúc đầu cũng là những người khác cho, bọn họ thật sự không để tâm, hoặc nói cách khác, Tam thánh bọn họ căn bản là xem thường cái gọi là Tứ tôn.

Có điều trước đây có một lần, đại trưởng lão tình cờ gặp được sư phụ của Tôn Tiểu Bàn, Bàn lão giả đó, vốn là cần tiền, kết quả Bàn lão giả đã nói một câu cắt đứt dòng suy nghĩ của ông ta, lúc phản ứng lại, người đã không thấy nữa.

Mà câu nói đó chính là ‘Tứ tôn, không có đơn giản như những gì các ông nghĩ.’ “Ba, Sở Vĩnh Du vẫn chưa ra sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi