BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 671

Trong đại sảnh của nhà họ Văn, Văn Khả Hân mặt mày lo lắng, mà Văn Tông Miểu ngồi ở vị trí đầu, cũng nhíu mày.

“Chắc chắn chưa, ông nội của con canh ở bên đó, một khi Long Chi Động phát sáng, chắc chắn sẽ lập tức thông báo.”

“Nhưng mà…”

Văn Khả Hân bất lực, cách thời điểm Sở Vĩnh Du đi vào đã trôi qua tròn 7 ngày, thời gian một tuần, đây thật sự là chuyện từ trước tới nay chưa từng thấy.

Theo lý, đại trưởng lão cũng đã nói, thời gian ở đó càng lâu, nói rõ thiên phú càng cao, nhưng đây là lần đầu tiên có người ở lâu như vậy, tóm lại khiến lòng người có hơi bất an.

“Con vẫn là gọi điện trước cho Đồng Ý Yên vợ của anh ta đi.”

Nghe thấy lời này, Văn Tông Miểu gật đầu.

“Ừ, con gái suy nghĩ chu đáo, bây giờ có thể nghĩ rằng, Sở Vĩnh Du chỉ cần bình an đi ra, tất nhiên sẽ kinh hãi thế tục, bày tỏ càng nhiều, đối với chúng ta càng có lợi, con đi đi.”

Vừa nói xong, Văn Tông Miểu dường như lại nghĩ tới điều gì đó, nhìn bóng lưng của con gái mà ngại ngùng nói.

“Ờm… Khả Hân, con thật sự chưa từng nghĩ sẽ làm vợ hai của Sở Vĩnh Du?”

Văn Khả Hân bỗng xoay người, vô cùng nghẹn lời.

“Ba!”

Xoa cằm, Văn Tông Miểu thở dài.

“Con gái, ba lần này không phải là cưỡng cầu con, là thật sự suy nghĩ cho con, theo tình hình hiện nay của Sở Vĩnh Du, sau này năm thê bảy thiếp tuyệt đối là điều bình thường, con bây giờ vào, còn có thể làm vợ hai, nếu không đợi sau này, vợ bảy vợ tám cũng không nhất định tới lượt.”

Không thể nghe tiếp được nữa, Văn Khả Hân chạy đi, cô ta lẽ nào không thích Sở Vĩnh Du sao? Nhưng lấy độ hiểu biết của cô ta đối với Sở Vĩnh Du, người đàn ông này yêu sâu đậm vợ của mình, năm thê bảy thiếp gì đó, là tuyệt đối không thể, ít nhất trong điều kiện bình thường, là không thể.

Nếu không, cái khác không nói, Văn Khả Hân đối với bản thân mặc kệ là nhan sắc hay khí chết đều rất có lòng tin, Sở Vĩnh Du đối với cô ta cũng thẳng thắn, huống chi là những cô gái phàm tục khác.

Đi tới một căn phòng, cầm điện thoại vệ tinh lên, Văn Khả Hân do dự một lúc mới ấn gọi.

“Vĩnh Du, là anh sao?”

Nghe thấy giọng nói của Đồng Ý Yên, Văn Khả Hân mở miệng nói.

“Ý Yên, là tôi Khả Hân.”

“Ồ, Vĩnh Du không có đó sao?”

Đột nhiên, trong lòng Văn Khả Hân dâng lên một cảm xúc khác thường, lời đến miệng lại thay đổi.

“Ý Yên… Vĩnh Du anh ấy, khả năng xảy ra chuyện gì.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi