BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 746

“Ba, cùng con đi sở thú được không? Con muốn xem khỉ con.”

Trong biệt thự trung tâm hồ của Vân Vụ Chi Hải ở Tỉnh Thành, Hữu Hữu lay lay cánh tay của Sở Vĩnh Du.

“Được, ba gọi một cuộc điện thoại, chúng ta và mẹ cùng nhau đi được không?”

Hữu Hữu vui tới mức vỗ vỗ tay.

“Được ạ được ạ, he he.”

Chỉ một ngày thì Sở Vĩnh Du đã về tới nhà, sự việc cơ bản đều đã giải quyết, nhưng chuyện còn lại thì đến chỗ ông Tần báo cáo, chuyện này ngược lại cũng không gấp, trước tiên ở bên người nhà đã.

Tân Tằng và Đồng Hiểu Tiêm đã quay về Thiên Hải rồi, qua sự kiện lần này, tình cảm của hai người dường như lại tăng thêm, còn chuyện mở công ty, Đồng Hiểu Tiêm cảm thấy mình vẫn chưa có đạt tới độ cao đó, cộng thêm cũng còn trẻ, trước tiên không vội.

Sau khi liên lạc với Đồng Ý Yên thì Sở Vĩnh Du dẫn Hữu Hữu đi hội họp với cô, một gia đình vui vẻ đi dạo ở trong sở thú.

“Ba, mẹ, hai người nhìn con hổ đó, nó đang nghịch đuôi của mình, thật đáng yêu.”

Đi tới cửa sổ của hổ Đông Bắc, Hữu Hữu bịt miệng cười trộm, một tay còn chỉ một con hổ Đông Bắc trưởng thành cực to bên trong.

Đồng Ý Yên và Sở Vĩnh Du nhìn nhau cười, bất luận như thế nào, thời khắc cả gia đình ở bên nhau vẫn là vui vẻ nhất, cho dù là Đồng Ý Yên, bây giờ cũng không còn cố chấp về tương lai của công ty như trước kia nữa, bây giờ phần lớn sự vụ đều do Lam Mị quản lý.

Đang chuẩn bị di chuyển đến cửa sổ tiếp theo, đột nhiên con hổ Đông Bắc đang nghịch đuôi của mình từ trong trạng thái nằm phục đứng dậy, hai mắt trở nên đỏ ngầu.

Những người khác đều không có chú ý tới, nhưng Sở Vĩnh Du lại nhìn rõ, lông mày hơi nhíu lại.

Thậm chí cáu anh nhìn thấy càng nhiều, càng chi tiết.

Bắp thịt trên người con hổ, ngay cả bộ lông cũng không chịu được loại sức xung kích thị giác đó, mà bây giờ, Sở Vĩnh Du lại phát hiện, những bắp thịt đó đang phình lên, tuy rất nhỏ, người bình thường khó lòng nhận ra, nhưng không thể qua được mắt của Sở Vĩnh Du.

Hổ Đông Bắc từ từ đi về phía tấm kính bên này, đám đông đều kích động, bắt đầu chen về phía trước, dù sao loại cơ hội có thể tiếp xúc và quan sát hổ ở khoảng cách gần không nhiều, phần lớn thời gian con hổ đều lười nhác nằm phục ở đằng xa.

“Oa! Con hổ lớn đi qua rồi, ba cố lên, mang con đến phía trước.”

Giống như rất nhiều bạn nhỏ khác, Hữu Hữu cũng kích động không ngừng lắc lắc cơ thể, giống như cô bé đang chen.

“Tất cả lùi lại!”

Tuy nhiên, Sở Vĩnh Du lại đột nhiên giao Hữu Hữu cho Đồng Ý Yên, sau đó hét lên một câu như vậy.

Rất đáng tiếc, những người khác đều nhìn Sở Vĩnh Du với ánh mắt kỳ lạ, căn bản không có đoái hoài, thậm chí có người còn chua ngoa nói.

“Sao hả? Con người của cậu cũng quá bá đạo rồi, đều là người bỏ tiền mua vé vào đây, dựa vào đâu cậu muốn bá chiếm một mình, đùa kiểu gì thế.”

“Đúng thế, nơi công cộng, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người như này, da mặt cũng quá dày rồi.”

Chỉ có Đồng Ý Yên thật sự ôm Hữu Hữu bắt đầu lùi lại, mặc kệ Hữu Hữu không vui ra sai, bước chân cũng không ngừng lại, Sở Vĩnh Du không thể vô duyên vô cớ nói ra loại lời này, nhất định là có chuyện gì sắp xảy ra.

Nhìn thấy những người này không thèm nghe, Sở Vĩnh Du cũng có hơi vội, bởi vì con hổ đã cách tấm kính rất gần, anh dự cảm sẽ có chuyện rất không hay sẽ xảy ra, vấn đề trước mắt là đám đông chen lấn quá chặt, anh lại không thể dùng bạo lực để tách ra.

Nhìn trái phải, vừa hay nhìn thấy một người tuần tra, trong long nói câu xin lỗi, cơ thể nhanh chóng dịch chuyển, khi quay lại lần nữa, trong tay đã nhiều thêm một khẩu súng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi