BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 747

Đoàng!

Một tiếng súng phát ra, tất cả mọi người đều bị dọa giật mình, nhìn thấy Sở Vĩnh Du lấy súng chĩa lên trời, những người này đều vội tản ra xung quanh, trong nháy mắt trước tấm kính đã không còn một ai.

Bước một bước, Sở Vĩnh Du đứng ở trước tấm kính, gần như trong nháy mắt, con hổ Đông Bắc đó giơ chân trước lên, một chưởng đập vào mặt tấm kính.

Chuyện đáng sợ đã xảy ra, tấm kính vậy mà bị một cú đập của con hổ Đông Bắc đập vỡ tại chỗ, trong nháy mắt khiến mọi người sững sờ.

Phải biết, những tấm kính này của sở thú đều là đặc chế, nếu không những động vật ăn thịt như hổ sư tử một khi xông ra, hậu quả khó mà tưởng tượng được.

Mà bây giờ, vậy mà vỡ như vậy?

Mắt thấy con hổ đã xông ra ngoài, đám đông hét toáng lên, chuyện này tuyệt đối còn đáng sợ hơn tiếng súng rất nhiều, hơn nữa đều là phụ huynh dẫn theo con nhỏ, ai còn dám vây ở đây xem náo nhiệt.

“Gừ!”

Gầm lên một tiếng, hổ Đông Bắc trực tiếp nhảy về phía Sở Vĩnh Du, những người khác vừa chạy ra ngoài, vừa quay đầu nhìn, lập tức bị một màn này dọa sợ.

Ai cũng biết, Sở Vĩnh Du phải chết rồi, nhưng người này tại sao ngốc như vậy, vậy mà đứng tại chỗ không nhúc nhích đợi con hổ vồ tới.

Mắt thấy con hổ đã đến trước mắt, vẻ mặt của Sở Vĩnh Du không có bất kỳ thay đổi gì, đột nhiên đánh một quyền vào đầu con hổ, sau một tiếng rú thì ngã ra đất không rõ sống chết.

Nguy cơ giải trừ, Sở Vĩnh Du gọi điện cho Tường Vi, mặc kệ là tiếng súng hay con hổ này, đều cần một lời giải thích hợp lý.

“Vợ à, em đưa con đi, chúng ta gặp nhau ở cửa.”

Sở Vĩnh Du nói một câu, tự mình chạy trước, hiệu ứng đám đông, đợi những người này từ trong cơn sợ hãi phản ứng lại được, chắc chắn là muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh, tuy sau đó có thể trực tiếp áp chế từ đầu nguồn của giới truyền thông, nhưng có thể tự mình giải quyết, đương nhiên là tốt nhất.

10 phút sau, ở cửa sở thú, Sở Vĩnh Du lần nữa xuất hiện, may mà Đồng Ý Yên đủ thông minh, sớm đã che mắt của Hữu Hữu, cho nên cô bé ngoài nghe thấy một tiếng súng, những cái khác đều không thấy gì cả.

“Ba, ba đi đâu vậy? Hừ hừ, cũng không nói với con một tiếng, con rõ ràng chưa nhìn được mấy con động vật thì mẹ đã mang con ra ngoài rồi.”

Sở Vĩnh Du vội cười nói.

“Xin lỗi Hữu Hữu, các động vật đều muốn đi ngủ rồi, chúng ta hôm khác lại tới, bây giờ ba và mẹ dẫn con đến khu vui chơi chơi có được không? Đu ngựa gỗ.”

Cô bé cũng mau quên, lập tức lại hoan hô.

Trên xe, đã gần trưa, Hữu Hữu vậy mà ngủ thiếp đi, lúc này Đồng Ý Yên mới mở miệng nói.

“Vĩnh Du, vừa rồi là sao vậy? Kính của sở thú, đạn cũng không bắn thủng, vậy mà bị một cú của con hổ đó đập vỡ rồi? Hơn nữa, anh phát hiện từ khi nào?”

Sắc mặt của Sở Vĩnh Du trở nên âm trầm.

“Anh đã nhìn thấy con hổ đó xảy ra thay đổi, dự cảm được, nhưng còn tại sao, anh cũng không biết nguyên nhân.”

Thấy vậy, Đồng Ý Yên cũng không có hỏi nhiều nữa, mà Sở Vĩnh Du lại hiểu chuyện này không hề đơn giản chút nào.

Bởi vì khi anh đánh con hổ, phán đoán từ tốc độ và lực lượng, sức mạnh mà con hổ Đông Bắc đó phát huy ra, vậy mà tương đương với thực lực mà cường giả ngũ phẩm có thể phát huy ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi