BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 802

Căn bản không thèm để ý Tàng Phong, Sở Vĩnh Du phất tay phải, Bao Khánh Phong lập tức gật đầu.

“Vâng đại nhân.”

Xoạt!”

Họng súng chĩa vào, trực tiếp nhắm thẳng vào hai người Tàng Phong và Hà Nguyệt, ánh mắt của Bao Khánh Phong lạnh lẽo, thật ra lửa giận trong lòng cũng rất lớn, bởi vì vấn đề chính sách của bên trên, ông ta thật sự không thể làm được gì với những người của nhà họ Tàng này, lần nào bị bắt cũng chỉ làm ra vẻ.

Vấn đề mấu chốt là người của nhà họ Tàng cũng thông minh, đều là những vấn đề nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, ví dụ như hành vi ở nhà trẻ của Tàng Tiểu Thiên, chỉ có thể nói người lớn thiếu trách nhiệm, còn có thể làm sao? Nhưng ảnh hưởng xã hội gây ra thì quá tồi tệ.

“Bao Khánh Phong! Ông dám bắt tôi sao?”

Sắc mặt của Tàng Phong khó coi vô cùng, Bao Khánh Phong này là biết nhà họ Tàng bọn họ, vậy mà còn dám bắt?”

“Bớt phí lời! Còng lại! Ai có gan dám phản kháng, bắn tại chỗ!”

Có Sở Vĩnh Du chống đằng sau, Bao Khánh Phong ông ta cái gì không dám làm, đại nhân biến mất một năm, vừa quay về thì muốn bắt đầu làm việc rồi, thật là người đại nghĩa.

Đối mặt với đội hình này, Tàng Phong phẫn nộ, nhưng cũng biết không thể phản kháng, chỉ lạnh lùng nói.

“Bao Khánh Phong, chức đội trưởng này của ông, sắp kết thúc rồi, đợi đấy!”

Hai người bị dẫn lên xe bọc thép, tất cả những người vây xem xung quanh đều có loại cảm giác trợn mắt há hốc miệng, thế nào cũng không ngờ lần chơi này, vậy mà nhà họ Tàng thua.

Ba của Hữu Hữu vậy mà siêu như vậy, quá ngoài dự liệu rồi.

Bốp bốp bốp!

Đột nhiên có người vỗ tay, những người khác lập tức cũng vỗ theo, còn có người suýt sáo, còn có người lớn giọng hô lên.

“Hay!”

“Bắt rất hay!”

“Quá tuyệt vời!”

Sở Vĩnh Du cảm thán, đây chính là ý nguyện của dân, bất cứ chuyện gì, bất cứ nơi nào, mất đi lòng dân, vậy thì cái gì cũng mất, cho nên ông Tần nói ra vấn đề dân di cư, bảo Sở Vĩnh Du xem thử có thể xử lý một chút không, cuối cùng suy nghĩ, cũng là cảm nhận của dân chúng.

Sự cường thế của Huyền Hoàng Tinh, dân chúng không biết, bên trên lại phải gánh chịu, cho nên có lúc, thật sự rất khó làm.

Khi đi ngang qua Tàng Tiểu Thiên, Sở Vĩnh Du đột nhiên nhìn qua, dọa Tàng Tiểu Thiên rụt cổ lại.

“Nhóc con, sau này ở nhà trẻ còn dám tùy tiện đánh người, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn đấy.”

Một ánh mắt này không phải là tùy tiện nhìn, Sở Vĩnh Du mang theo một tia sát khí, mãi tới khi đi rồi, Tàng Tiểu Thiên vậy mà rơi nước mắt, là thật sự sợ hãi, nhất là chỗ dựa lớn nhất là ba mẹ còn bị dẫn đi, hai chuyện này cùng diễn ra, cậu bé cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi.

Lên xe, Bao Khánh Phong nhìn sang Sở Vĩnh Du, dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi, Sở Vĩnh Du trầm giọng mở miệng.

“Tôi biết ông muốn nói cái gì, bảo ba của Tàng Phong tới nhận người, tôi muốn khiến bọn họ hiểu, muốn sống ở nước R thì phải tuân thủ quốc pháp!”

“Được!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi