BẢN LĨNH NGÔNG THẦN

CHƯƠNG 832

“Được, Jonas, ông trực tiếp liên lạc với Phồn Hoa là được, Ngô Siêu nếu như tỉnh thì bảo cậu ta về nhà trước.”

“Vâng.”

Cũng vào lúc này, Sở Vĩnh Du mới nghĩ tới một chuyện, hỏi.

“Đúng rồi, Mị Tôn tìm được thứ khiến dị năng của các người mạnh lên sao? Là cái gì? Có biết không?”

Jonas gật đầu, vội vàng lấy ra một chiếc lọ thủy tinh nhỏ xíu từ trong núi, bên trong chứa đựng dung dịch màu xanh thuần.

“Chính là thứ này, nhưng cụ thể là cái gì chúng tôi không biết, Mị Tôn cũng không nói cho chúng tôi, cứ nói chúng tôi chuyên tâm làm việc, tương lai thứ này sẽ càng nhiều.”

Sở Vĩnh Du cầm lấy, trong mắt mang theo một tia không chắc chắn, sau đó mở ra ngửi, mỉm cười.

“Dung dịch gen.”

Thứ này là sản vật của Huyền Hoàng Tinh, anh ở Huyền Hoàng Tinh từng thấy rất nhiều, đương nhiên rất quen thuộc, vừa rồi nhìn thấy thì lập tức cảm thấy giống rồi.

“Đại nhân biết sao?”

Đám người Jonas kinh ngạc, bởi vì Mị Tôn nói dung dịch màu xanh thuần này hiếm có giống như nước thần tiên, bọn họ đương nhiên cũng tin, dù sao thứ này thật sự có thể tăng cường dị năng của bọn họ.

Ví dụ Jonas, bây giờ phạm vị dịch chuyển đã xa hơn, chính là nhờ công lao của dung dịch gen.

“Ừm, nếu như là thứ này, tôi có thể tìm được, đến lúc đó tôi sẽ đích thân đến nơi đóng quan của các người một chuyến.”

Hả? Tất cả mọi người đều sững người, Sở Vĩnh Du cũng có thể tìm được sao? Hơn nữa nhìn kiểu này, số lượng hình như không nhỏ, điều này quá khiến người ta vui mừng rồi.

Sơn động này, đương nhiên sẽ có ông Tần phái người tới lục soát tiếp quản, không cần Sở Vĩnh Du nhọc lòng nữa.

Trên đường trở về thì gọi điện cho ông Tần.

“Vĩnh Du, tôi đã phái người rồi, nhưng theo cách nói của cậu, vậy mà có người có thể đánh cậu tới mức cậu không có sức đánh trả sao?”

Sở Vĩnh Du nói.

“Không sai, một chiêu thì có thể khiến lấy mạng của tôi, tới hiện tại, loại cảm giác này, tôi chỉ từng cảm nhận được ở trên người Tôn Đế.”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ phái người tiếp tục điều tra.”

Về tới nhà đã là buổi tối, Đồng Ý Yên đang cùng với con gái Hữu Hữu vẽ tranh.

“Ba, ba xem con chó con mà con vẽ có đẹp không?”

Hữu Hữu giơ bức tranh của mình ra, tuy bên trên xiên xiên xẹo xẹo cũng không biết vẽ cái gì, nhưng Sở Vĩnh Du vẫn khích lệ.

“Ừ, vẽ rất đẹp, ba đi làm thay quần áo.”

Đi lên tầng, lấy ra cuốn cổ tịch mà Nam Cung Vô Phong cho anh, sau một phen lật giở thì dừng ở một trang nào đó, so sánh với bức ảnh chụp trên điện thoại, sắc mặt của Sở Vĩnh Du rất khó coi.

“Cửu Long Vực nội vực…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi