Trong núi lớn chồng chất loạn thạch, bên trong có vô số không gian to to nhỏ
nhỏ hình thù kỳ quái khác nhau, rất nhiều rất nhiều người lang thang ở trong đó,
hoặc là sinh sống tại đây.
Xét về tổng thể, nơi đây không thích hợp để sinh tồn, nhưng nơi này có thần
tích tồn lưu lại Nhân gian, có gì đó cho người ta hướng tới.
Sư huynh đệ mấy người tản bộ khắp nơi trong thành, rồi cũng từ trong miệng
những người khác xác nhận được thông tin về sâm Kỳ Lân.
Vòng tới vòng lui, cảnh tượng duy nhất không thay đổi là hình ảnh những người
ngồi rác các góc các nơi trên mặt đất, những người này không hề nghi ngờ đều
là tu sĩ, tạo cho người ta có cảm giác phiêu bạt nơi này, mọi người thần sắc khác
nhau, có người mê man, có người chết lặng.
Trải qua một đường hỏi thăm, sư huynh đệ mấy người cuối cùng tìm đến khu
vực phồn hoa nhất trong Khối Lũy thành, Bách Trượng đình.
Tên như ý nghĩa, đây là một không gian trong Khối Lũy thành có chiều cao đạt
đến trăm trượng. Những người lui tới Thiên Tích sơn, nếu tìm được thứ gì đáng
giá, đa số họ đều bán ra tại nơi này.
Người bán đều là những người lui tới Thiên Tích sơn, phía mua thì có không ít
nhà, mỗi một cửa hàng lớn chỉ có một chủ nhân.
Ít nhất ở mặt ngoài là như thế, về phần có người nào lén lút giao dịch với nhau
hay không thì cũng không dễ kiểm soát.
Cách tốt nhất để ngăn chặn các giao dịch riêng tư chính là chủ nhân nơi đây giữ
công bằng, công chính trong giao dịch. Chỉ cần khách hàng cảm thấy giao dịch
công bằng, họ đương nhiên sẽ không đi mạo hiểm lén lút giao dịch riêng tư làm
gì. Trên thực tế, người kinh doanh của Khối Lũy thành quả thực là làm như vậy.
Bên trong không gian rộng lớn này, có nhà hàng, có trà lâu, có khách sạn, sòng
bạc, thanh lâu, phòng đấu giá gì gì đó đều có, đủ các loại nơi chốn phục vụ sống
phóng túng, ăn, mặc, ở, đi lại, muôn màu muôn vẻ, náo nhiệt vô cùng, toát ra
khí tức xa hoa hoang phí, có thể nói đây là nơi sầm uất, náo nhiệt nhất trong
khắp sa mạc.
Đám người Dữu Khánh đã được mở rộng tầm mắt. Bọn hắn dừng chân trước
một cái khách sạn, ngước mặt nhìn lên, trên bảng hiệu của khách sạn viết ba
chữ “Thạch Tâm cư”.
Khách sạn này được đục vào trong khu vực đá trên cao trăm trượng để tạo ra,
mỗi một phòng nghỉ đều có lan can lô gia được điêu khắc tinh xảo. Các phòng
nghỉ được bố trí không dày đặc, trái lại còn rất thưa thớt, từ số lượng cửa sổ và
lô gia là có thể nhận thấy được điều này, nhưng bố cục rất được chú ý, tinh tế,
đứng ở bên ngoài cũng có thể cảm nhận được, chiều cao được một mực kéo dài
đến trên đỉnh trăm trượng.
Khách sạn độc nhất này chiếm một khu vực lớn như vậy.
Cũng không chỉ có sư huynh đệ mấy người bọn hắn là vừa đến đây lần đầu nên
ngước nhìn, còn có mấy người khác cũng đang ngước nhìn và thảo luận.
“Nghe nói Thạch Tâm cư này không giống như những khách sạn bình thường
khác, bên trong đều là phòng ở hai tầng. Nghe nói một diện tích lớn như vậy
nhưng chỉ tạo ra không đến một trăm căn phòng nghỉ.”
“Chiều cao tầng của phòng khách sạn này làm thật cao a, có lẽ là khách sạn có
chiều cao tầng cao nhất cũng không quá.”
“Chiều cao tầng có phải cao nhất hay không thì không biết, nhưng khẳng định là
đắt nhất. Nghe nói giá phòng một ngày tối thiểu phải mười vạn lượng.”
“Mười vạn lượng? Ở trong đó có thể gia tăng tu vi, hay là có thể trường thọ?
Loại ngốc nào mới sẽ bỏ ra số tiền lớn như vậy để ở trong này chứ?”
“Trong mắt người thế tục, một trăm lượng bạc đã là một khoản tiền lớn, nhưng
ngươi sẽ để một trăm lượng bạc vào mắt sao? Người có thể ở lại nơi này, tiện
tay chi tiêu trăm vạn nghìn vạn cũng không tính là gì, người có được thực lực
như vậy, chúng ta lại cho rằng người ta ngốc được sao? Đến cùng là người ta
ngốc hay là chúng ta ngốc?”
“Hắc hắc, nói vậy cũng đúng.”
“Có một số người khi phát tài tại Thiên Tích sơn này, cũng sẽ vào đây ở lại để
có trải nghiệm một chút.”
“Có nhìn thấy không, hầu hết các căn phòng bên trên đều có ánh đèn, xem ra
trong thiên hạ này có không ít kẻ có tiền.”
“Nghe nói không gian lô gia bên ngoài những căn phòng nghỉ này đều có sắp
dđặt bàn ăn, có thể tại đó vừa uống rượu vừa ngắm nhìn khung cảnh muôn màu
muôn vẻ bên dưới.”
Đối với những thông tin này, đám người Dữu Khánh cũng không biết, cho nên
lắng nghe rất chăm chú.
Đúng vào lúc này, phía sau truyền đến một trận huyên náo, có tiếng người quở
trách, “Chặn kín trước cửa khách sạn cửa làm gì vậy, tránh ra một chút!”
Đám người Dữu Khánh nghe tiếng thì quay đầu lại, nhìn thấy một đoàn người
khiêng một chiếc nhuyễn kiệu đỉnh che lụa mỏng đi đến.
Nhận thấy mình đã cản đường đi của người ta, mấy người không đến mức
không nói lý lẽ, cũng không dám kiêu ngạo ở đây, bọn hắn nhanh chóng lùi
sang một bên, nhường đường.
Khi nhuyễn kiệu che lụa mỏng đi qua, mấy người loáng thoáng nhìn thấy bóng
người lắc lư phái sau lụa mỏng, ngồi trên nhuyễn kiệu là một người phụ nữ
duyên dáng mặc một chiếc váy màu lục nhạt. Nàng ta kiểu biếng nửa nằm nửa
ngồi, chân bắt chéo vểnh lên, trên đỉnh mũi hài là một quả cầu nhung màu đỏ.
Nàng ta hơi hé mở khe mắt, ánh mắt nhàn nhạt nhìn liếc qua mấy người đang
chặn đường, mặt mày như tranh vẽ, rất dễ nhìn.
Người chỉ lướt mắt nhìn thoáng qua, lụa mỏng đung đưa cũng đã che chắn tầm
mắt, mặc dù là như thế, cho dù người trên nhuyễn kiệu trong tư thế ngồi, nhưng
mấy sư huynh đệ vẫn cảm thấy tư thế và phong thái của đối phương rất đẹp.
Còn có cả làn da trắng nõn nà, tất cả bộc lộ ra một vẻ đẹp quyến rũ khác lạ, là
một đại mỹ nhân, chỉ thoáng nhìn cũng rất nâng cao tinh thần a.
Không nghĩ tới trong vùng sa mạc này lại có thể có một đại mỹ nhân yểu điệu
như vậy, khóe miệng Nam Trúc trong vô thức nhếch lên, toét miệng cười, gã
định hỏi xem các sư đệ thấy nữ nhân này như thế nào, nhưng ánh mắt chợt liếc
thấy Bách Lý Tâm, lập tức ngậm miệng, ánh mắt cũng đả nhìn sang phía khác,
giống như vừa rồi không có nhìn thấy gì cả.
Tâm tình Dữu Khánh cũng thoáng nhộn nhạo rung động với vẻ đẹp của nàng ta,
nhưng ánh mắt của hắn nhanh chóng bị thu hút bởi một nhân viên đi theo bên
cạnh nhuyễn kiệu, đó là một Bán yêu quái, nữ, mái tóc là lông ngắn sặc sỡ kéo
thẳng đến sau cổ, phía sau mông nhô ra một cái đuôi dài, là đuôi cọp, đây là một
con hổ yêu.
Sở dĩ hắn bị con hổ yêu này thu hút là bởi vì con hổ yêu này quay đầu lại nhìn
thoáng qua, hình như là đang quan sát hắn.
Nhóm người cùng nhuyễn kiệu đi qua, tiến vào trong khách sạn, biến mất.
Trong đám người tán gẫu rôm rả lúc trước, có người hiếu kỳ hỏi một câu, “Với
tình hình đi lại quanh co ngoằn ngoèo trong Khối Lũy thành này, vậy mà còn
ngồi kiệu, thanh thế không nhỏ a. Đó là ai vậy?”
Có người đi đường vừa rồi cũng tránh một bên nhường đường, lúc này tiếp tục
đi tới, nghe vậy quay đầu lại, thuận miệng cười ha hả đáp một câu, “Lão bản
nương của Thạch Tâm cư.”
Người tò mò đưa ra câu hỏi sửng sốt, nhìn về phía cửa khách sạn, tặc lưỡi lên
tiếng, “Chuyện này có liên quan gì đến việc có phải là lão bản nương hay không
chứ, ở trong này ngồi kiệu lui lui tới tới rất không tiện a.”
Có người khác đi ngang qua nghe vậy thì nhịn không được quay nhìn gã mấy
lần, có người thậm chí còn nỡ nụ cười quỷ dị.
Đám người Dữu Khánh chú ý cảnh đó, ánh mắt trao đổi với nhau, đều nhận
thức được bên trong chuyện này dường như có giấu giếm điều gì đó.
Sau khi đi qua cửa khách sạn này, bọn hắn cố ý tìm người trên đường hỏi thăm
một chút về việc đó, kết quả cũng không phải là chuyện gì quá bí mật, hầu hết
mọi người tại Khối Lũy thành đều biết, chỉ là nói ra thì không dễ nghe mà thôi,
hơn nữa với thân phận và bối cảnh của người ta cũng không tiện nói lung tung.
Lão bản nương của Thạch Tâm cư tên là Liên Ngư, cái tên này không có gì là
không dễ nghe, điều không dễ nghe là ở chỗ, nàng ta đồng thời còn là tình nhân
của thành chủ Khối Lũy thành, Nhiếp Nhật Phục.
Trong Khối Lũy thành không có nhiều nơi được cấp phép cho người ngoài kinh
doanh, Thạch Tâm cư trong tay Liên Ngư là một trong số đó, hơn nữa còn là
một khu vực lớn như vậy.
Không sai, tại Khối Lũy thành này, Liên Ngư tính là ngoại nhân.
Nghe nói, Liên Ngư cũng muốn trở thành người của Khối Lũy thành, còn muốn
trở thành nữ chủ nhân của Khối Lũy thành, nhưng mà Nhiếp Nhật Phục không
chịu lấy nàng ta.
Nhiếp Nhật Phục chưa có vợ con, nghe nói vì việc này Liên Ngư còn gây ra một
trận đại náo tại Khối Lũy thành, nhưng mà vô dụng, Nhiếp Nhật Phục không
cưới chính là không cưới, cũng tuyên bố công khai, nói rằng sẽ không lấy bất kỳ
nữ nhân nào, chỉ cho nàng ta làm tình nhân, không đồng ý thì có thể cút.
Nhiếp Nhật Phục có thể tọa trấn nơi đây, có thể tưởng tượng được thực lực của
y, tu vi cảnh giới Cao Huyền, hơn nữa còn là loại có thực lực tương đối ở nhóm
đầu. Liên Ngư cũng không làm gì được y.
Trận náo loạn đó có thể nói khiến cho Liên Ngư mất hết mặt mũi.
Rất nhiều người cười nhạo nàng ta, nói rằng nếu nàng ta thật sự rời khỏi Nhiếp
Nhật Phục, thì đừng hòng tìm được một người đàn ông nào có điều kiện tốt như
Nhiếp Nhật Phục, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận mà thôi.
Còn tưởng rằng có chuyện gì, thì ra chỉ là chuyện tào lao như thế, mấy sư huynh
đệ tức thì không còn hứng thú, tiếp tục đi dạo.
Đương nhiên, bọn hắn cũng có chút cảm khái, một nữ nhân xinh đẹp như thế,
vậy mà phải làm tình nhân của người khác.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu như không nhờ có ngoại hình xinh đẹp, nhân vật
như Nhiếp Nhật Phục làm sao có khả năng nhìn trúng.
Bên trong khuê phòng thơm ngát xa hoa tại nơi cao nhất của Thạch Tâm cư,
Liên Ngư ngồi trước bàn trang điểm, tháo đồ trang sức ra, đứng dậy rũ mái tóc,
tóc dài bung ra khoác trên vai, chân trần đạp trên tấm thảm lông dày mịn, vóc
dáng như vưu vật chậm rãi bước đi, bước ra căn phòng, đi tới lô gia đứng tựa
lan can.
Sát lan can có một chiếc ghế dựa cao, nàng ta vuốt tà váy sau mông ngồi xuống,
ngồi xuống cũng cao không khác lúc đứng, nàng ta tựa vào lan can chạm trổ,
tựa đầu trên một cánh tay, nhìn khung cảnh muôn màu muôn vẻ phía dưới xa
xa, hơi thở thơm tho như hương lan, gió đêm thỉnh thoảng vù vù xuyên qua các
khe hở cự thạch thổi tới, mái tóc dài phủ vai lại tung lên.
Nữ hổ yêu bưng một cái khay đến đây, rót cho nàng ta một ly rượu, đưa tới.
Liên Ngư cầm lấy ly rượu pha lê xinh đẹp, liếc xéo một cái, “Lén lút đi làm gì
vậy?”
Nữ hổ yêu trầm ngâm nói: “Lão bản nương, có vẻ ta nhận ra người chặn đường
vào khách sạn vừa rồi.”
Tên cô ta là Hổ Nữ, vốn là Linh sủng tọa kỵ của Liên Ngư, bây giờ đương nhiên
là kẻ tâm phúc nhất.
Nâng chén nhấp một ngụm rượu, Liên Ngư a một tiếng, hơi chút suy nghĩ rồi
hỏi: “Mấy tên đó thoạt nhìn ngờ nghệch ngốc nhếch, có gì đặc biệt hay sao?”
Hổ Nữ: “Lão bản nương, lần trước thành chủ không chịu cấp nhân thủ cho ngài,
không phải ngài đã bảo ta đi Triêu Dương đại hội nhìn xem, xem có thể tìm
được chút nhân thủ nào thích hợp và tin cậy sao, nếu như ta nhớ không lầm, tên
ria mép vừa rồi hẳn chính là Khôi thủ của lần Triêu Dương đại hội này, Trương
Chi Thần.”
Liên Ngư có phần kinh ngạc, “Tên ria mép trông hèn mọn đó lại là đệ nhất nhân
của Triêu Dương đại hội sao? Thoạt nhìn giống một tên ngốc, không giống như
người thông minh, có phải người nhìn lầm rồi hay không vậy?”
Hổ Nữ: “Tại trận chiến cuối cùng của hắn, khi hắn cùng nữ đối thủ song song từ
trên cao rơi xuống đất thì chiếc khăn che mặt của hai người đều bị đánh bay đi,
địa điểm hai người rơi xuống vừa đúng lúc cách ta không xa, ta nhìn thấy được
khuôn mặt của hắn. Chỉ là lúc đó tóc tai hắn bù xù, hiện tại nhìn thấy ta cũng
không dám xác định, nhưng mà lúc đó, bởi vì đối thủ của hắn vi phạm nội quy
thi đấu cho nên người phía bên hắn cũng nhảy ra, một tên béo miệng lải nhải
kêu gào, và một tên to con.”
Liên Ngư ánh mắt lấp lóe sáng lên, nhớ lại hình dạng mấy người mình nhìn thấy
lúc tiến vào khách sạn, tức thì hiểu ý Hổ Nữ nói.
Hổ Nữ biết rõ nàng ta đã hiểu, “Lão bản nương, ta nghĩ hẳn là không sai, chắc
hẳn đó chính là Trương Chi Thần.”
Liên Ngư nhấp một ngụm rượu, lẩm bẩm: “Thật sự là không nhận ra được tên
ngốc này.”
Tiếp đó nàng ta kỳ quái nói: “Đệ nhất nhân Triêu Dương đại hội, không lo
không có tiền đồ, không cần phải chạy tới nơi đây mạo hiểm kiếm tiền a? Ngươi
sắp xếp người đi theo dõi, nhìn xem là có chuyện gì. Nếu như hắn thực sự tới
đây mạo hiểm kiếm tiền, thích hợp thì có thể thử mời chào hắn.”
Hổ Nữ đáp: “Ta đã sắp xếp người đi theo, theo dõi.”