BÁN TIÊN

Sư huynh đệ mấy người cứ như vậy đi dạo khắp nơi, một đường đi dần lên cao,

cho đến khi không còn đường để đi nữa, bọn hắn xuyên qua một cái khe như

cửa hang động, đi ra ngoài, lúc này bầu trời đầy sao, không có ánh trăng, xa xa

chỉ có bóng mờ, thâm trầm.

Mấy người vẫn chưa đi dạo đến nơi cao nhất, nhưng không dám tiếp tục đi lên

phía trên, bên trên chính là tảng đá khổng lồ nằm nghiêng như sườn dốc, đó

cũng chính là phủ Thành chủ, không mời là không được lên, nếu không tự gánh

lấy hậu quả.

Sau đó, ngươi có thể ở tại bên ngoài cửa hang trên vách núi ngắm nhìn phong

cảnh, cũng có thể ngồi đó chơi đùa, nhưng không thể chạy lung tung khắp nơi

ngoài núi.

Phần nhô ra khỏi núi này có không ít điểm cư trú và cửa hàng dùng nó làm sân

thượng, nhiều người qua lại, nhảy tới nhảy lui là không thích hợp, vì vậy được

kiểm soát nghiêm ngặt.

Vì vậy, mấy sư huynh đệ cũng chỉ có thể dừng lại nơi này, mặc dù ở nơi càng

cao ngắm nhìn phong cảnh chắc chắn sẽ càng đẹp, nhưng để có thể ngắm nhìn

thỏa thê toàn bộ cảnh đêm xung quanh thì tầng cấp của bọn hắn không đủ, quả

thực không thể đi lên.

Trời tối đen, không nhìn rõ được cái gì bên ngoài, mấy người đứng nhìn một hồi

liền không còn hứng thú, cảm thấy cũng đã đến giờ, có thể đến gặp cửa hàng tên

là “Đương Tự Tại” đó rồi.

Nam Trúc nhìn nhìn con đường trở lại, hỏi: “Đường đi nơi này rẽ đông rẽ tây,

không biết phải rẽ bao nhiêu lần, có ai có thể nhớ được đường trở lại không?”

Dữu Khánh: “Đường cũ chưa chắc đã là đường gần nhất, cứ một mực đi xuống

dưới là được rồi. Đến phía dưới rồi tìm tiếp.”

Cũng chỉ có thể như vậy, trên tay bọn hắn lại không có bản đồ bên trong thành.

Trong thành có nơi bán bản đồ, ba vạn lượng một tấm, khá đắt, mặc dù chế tác

tinh tế đẹp mắt, nhưng sư huynh đệ mấy người vẫn luyến tiếc bỏ tiền ra mua,

bọn hắn quyết định ra bên ngoài đến mua ở của hàng của Thiêu Sơn Lang, nghe

nói ở nơi đó một tấm chỉ cần ba nghìn lượng.

Đối với bọn hắn mà nói, chế tác thô sơ một chút cũng không sao, chỉ cần có thể

sử dụng là được, bản đồ là dùng để xem đường, không phải dùng để thưởng

thức, đẹp đẽ thì có thể ăn được sao? Tiết kiệm tiền là thật sự có thể kiếm cơn ăn.

Nếu là có bản đồ để sao chép lại, bọn họ thậm chí còn sẽ tiết kiệm ngay cả

khoản tiền này.

Lại rẽ động rẽ tây khoảng nửa giờ, bọn họ mới xuống đến dưới chân núi. Bọn

hắn đi ra ngoài từ một cửa ra khác. Rồi sau đó, giống như lúc trước đã nói, bọn

hắn đi vòng vòng tìm kiếm chân núi.

Dưới chân núi có rất nhiều cửa hàng của Thiêu Sơn Lang, rải rác lác đác vây

quanh Khối Lũy thành, ươc chừng phải có đến mấy trăm cửa hàng Thiêu Sơn

Lang.

Có bảng hiệu để phân biệt, không quá khó tìm, phí một chút thời gian liền tìm

được cửa hàng “Đương Tự Tại” kia.

Tại cửa vào cửa hàng cửa treo một cái đèn lồng đỏ chưa thắp sáng, bên trong

cửa hàng tối thui, cửa đóng then cài, đây là trạng thái không buôn bán.

Bách Lý Tâm tiến tới gõ gõ cửa, cửa mở ra, người khoác áo choàng đi ra ngoài

hất hất tay ra hiệu, vì vậy mấy người tạm thời lùi lại.

Người khoác áo choàng đóng cửa lại, sau đó chui xuống phía dưới cửa hàng,

thu bốn cái chân trụ lại, khiêng cửa hàng rời đi, đi vòng vòng dưới chân núi một

hồi, tìm đến một chỗ tương đối trống trải rồi mới lần nữa hạ chân trụ xuống, cố

định cửa hàng.

Gã làm một động tác ra hiệu cho mấy người đang đi theo không xa không gần

tiến đến đây, sau đó đưa vào trong cửa hàng.

Không gian bên trong cửa hàng không lớn cũng không nhỏ, theo lý thuyết thì

rất dễ dàng chứa được mấy người, nhưng mà bởi vì được chia thành cách giá

tầng và các gian, cho nên mấy người chỉ có thể hoặc khoanh chân ngồi sau cửa,

hoặc đứng tại lối đi nhỏ, hoặc leo lên trên tầng nằm trên đó.

Người khoác áo choàng đứng tại cửa vào nhìn nhìn ra bên ngoài, sau đó đóng

cửa lại, từ trên cổ lấy xuống một sợi dây chuyền kim loại, rút một tấm bảng tên

nhỏ đưa cho Bách Lý Tâm, hạ thấp giọng nói: “Gần như không có một nữ nhân

nào đi làm Thiêu Sơn Lang, con đường phái bên chúng ta không kiếm được, chỉ

có thể tìm được một thân phận nam nhân. Ngươi xem có được hay không?”

Đứng ở lối đi nhỏ, Bách Lý Tâm quay đầu nhìn những người khác.

Tựa tại trên tầng trên, Dữu Khánh lập tức gật đầu nói: “Được. Ở đây có ba nam

nhân, nhiều hơn nữ nhân, không thiếu nam.”

Lúc này Bách Lý Tâm mới đưa tay nhận lấy tấm thẻ bài, cầm trong tay lật xem.

Nàng nhìn thấy một mặt của nó có khắc hai chữ “Thiêu sơn” giữa đám hoa văn,

một mặt khác thì khắc một cái tên, nhìn thấy tên này, nàng nhịn không được nói

đọc nhỏ ra, “Hoa Thượng Phi? Cái tên này nhìn thế nào đều giống là tên của nữ

nhân.”

Người khoác áo choàng: “Tên gọi là gì không quan trọng, quan trọng là các

ngươi an toàn khi dùng nó. Về đồ đi kèm theo thân phận, trong lúc nhất thời

cũng tìm không được thích hợp, có thể kiếm tới cái này đã không tệ rồi. Hơn

nữa, khi cần thiết, nữ nhân như ngươi dùng tới tên này cũng rất thích hợp, sẽ

không dễ khiến người ta hoài nghi, đúng không.”

Mấy người Bách Lý Tâm suy nghĩ lại thấy cũng đúng, tên không quan trọng, sử

dụng cái thân phận này an toàn mới là quan trọng nhất, giả mạo Thiêu Sơn Lang

đó là trọng tội, bất kể rơi vào trong tay người nào, đều có thể giết.

Người khoác áo choàng lại lấy ra một cuộn giấy từ trong tay áo, đưa cho nàng

ta, “Đây là thông tin về chủ nhân ‘Hoa Thượng Phi’ của gian cửa hàng này. Các

ngươi phải đọc qua đi, nếu như thật sự gặp phải chuyện gì, ít nhất cũng có thể

dùng miệng lưỡi đối phó một chút.”

Bách Lý Tâm hỏi: “Nếu bị người khác phát hiện chúng ta là giả mạo thì phải

làm sao?”

Người khoác áo choàng: “Đây chính là điều bên trên muốn ta dặn dò các ngươi,

tận lực đừng để bị người khác nhận ra. Nếu để người ta nhận ra, chính các

ngươi phải tự nghĩ cách giải quyết. Bản thân các ngươi cũng không muốn rước

lấy phiền toái cho mình, đúng không? Nếu thực sự không còn cách nào khác,

bên trên sẽ nghĩ biện pháp đè chuyện này xuống. Nhưng cần phải nhớ kỹ một

điểm, nghìn vạn lần không thể để cho chuyện giả mạo Thiêu Sơn Lang gây ra

náo loạn quá lớn. Một khi gây ra huyên náo mọi người đều biết, ngang nhiên

khiêu chiến quy tắc của Thiêu Sơn Lang là không ai có thể bảo vệ được các

ngươi.”

Nương theo ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài, Bách Lý Tâm nhìn thoáng qua nội

dung trên giấy, ừ một tiếng, nói: “Biết rõ rồi.”

Người khoác áo choàng: “Còn có chuyện gì cần ta chuyển lời không?”

Bách Lý Tâm hỏi: “Trong thư ta có nói tới chuyện tiền bạc, không bảo mang

đến sao?”

Đừng nói là một đồng tiền làm khó anh hùng, đồng dạng cũng có thể làm khó

nữ nhân, nàng ta cũng muốn trong sinh hoạt có chút mặt mũi, biết được ý đồ

của Nam béo nhưng không tiện từ chối, nàng cũng rất không thoải mái.

“Không có tiền.” Người khoác áo choàng đáp lại một câu, lắc đầu nói: “Bên

trên đã nói rồi, hắn cũng không có tiền. Vì một chút việc tư mà vận dụng tới

một chút nhân lực, vật lực đã là khả năng cực hạn rồi. Nếu tiếp tục mở miệng

hỏi tiền nữa thì đã là một chuyện khác. Chi phí trong Tu Hành giới không phải

là khoản tiền nhỏ.”

Nghe được lời này, lông mày Dữu Khánh giật giật, trong ánh sáng mờ tối, hắn

lại âm thầm quan sát Bách Lý Tâm, tự hỏi không biết nữ nhân này rốt cuộc là

tìm ai nhờ hỗ trợ.

Lúc trước Hướng Lan Huyên từng khẳng định chắc chắn rằng nữ nhân này là do

Ứng Tiểu Đường phái tới, đó chỉ là suy đoán của người bên ngoài, chính hắn

biết rõ rằng không phải.

Hắn cũng biết người bên ngoài có sự hiểu lầm rất lớn về mối quan hệ giữa hắn

và Ứng Tiểu Đường, thực ra hoàn toàn không phải giống như người bên ngoài

tưởng tượng.

Hắn từng gặp mặt Ứng Tiểu Đường, cũng từng nói chuyện với ông ấy, Ứng

Tiểu Đường coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Khi hắn nhất quyết muốn

đi, Ứng Tiểu Đường đã nói rất rõ ràng những gì cần nói, sẽ không vì một mình

hắn mà làm việc tùy hứng.

Đương nhiên, hắn cũng sẽ không nói rõ ra việc này cho người bên ngoài biết,

hắn sẵn lòng duy trì sự hiểu lầm mơ hồ này. Trước kia, hắn có thể ra ra vào vào

tại Minh tự, không phải là bởi vì hưởng thụ chỗ tốt từ sự hiểu lầm này hay sao.

Người khoác áo choàng lại quay đầu quét mắt liếc nhìn đám người Dữu Khánh,

“Bên trên có nói, nếu ngươi không mở miệng nhắc đến tiền thì ta sẽ không nói

gì cả. Nhưng nếu như ngươi mở miệng nhắc đến tiền, vậy thì khẳng định là do

mấy tên này làm không đúng. Bên trên nói cho ngươi biết, nói mấy tên này rất

keo kiệt, vì tiền liền có thể đánh nhau, là không thể nói chuyện tình cảm. Cho

nên ngươi cũng đừng có xấu hổ làm gì, thiếu tiền thì cứ tìm bọn họ mà đòi. Đối

với những tên thối tha không biết xấu hổ này, khi cần thiết thì có thể phóng ám

tiễn sau lưng, bọn hắn sợ, tự nhiên sẽ đưa tiền cho ngươi.”

Vừa nghe được những lời này, sắc mặt sư huynh đệ ba người đại biến, cái gì gọi

là vì tiền có thể đánh nhau?

Cho dù bản thân không thừa nhận đức tính của mình, nhưng trong nháy mắt liền

nhận thức được, người được gọi là “Bên trên” đó biết rất rõ bọn hắn, điều này là

không thể a, trừ khi…

Ý nghĩ đầu tiên của ba người chính là tiểu sư thúc, nhưng suy nghĩ lại liền tự

mình phủ nhận điều này, nếu tiểu sư thúc phái người tới sẽ không cần phải che

che giấu giấu, chẳng lẽ là…

Bọn họ nghĩ đến một vài người khác, những sư huynh đệ đã rời khỏi Linh Lung

quan, ngoại trừ những người này ra hẳn là không còn người nào khác.

Nếu là nói như vậy, vậy thì có thể giải thích được rõ những hành vi của Bách Lý

Tâm.

Ba người bọn hắn nhanh chóng nhìn nhau một chút, trong lòng đều có ý nghĩ

như nhau, lẽ nào có vị sư huynh đệ nào đó đã nắm giữ được địa vị cao hay sao?

Nếu thật sự là như vậy, có khó khăn không đi tìm, có thế lực mà không lợi

dụng, chẳng phải kẻ ngốc sao?

Dám không giúp, liền tới cửa nằm đó làm loạn chơi!

Bách Lý Tâm cũng rịn mồ hôi, phóng ám tiễn sau lưng, việc này nàng làm

không được, bảo nàng mở miệng hỏi tiền mấy tên này, nàng cũng không hạ mặt

mũi xuống được như vậy.

Đang ngồi khoanh chân đả tọa ở trong khoang ô vuông phía dưới, Nam Trúc

chợt nhô đầu lên, rướn cổ nói: “Người nào keo kiệt chứ? Đây là vu khống, đây

là phỉ báng. Bách Lý, ngươi nói xem nào, ta không phóng khoáng sao? Ta là

người keo kiệt như vậy sao? Không thể tin được lời nói của loại người đó.”

Bách Lý Tâm lắc đầu, đúng là không thể nói vị này keo kiệt đối với mình, cho

dù vị này có ý đồ khác.

Hiện tại, nàng cũng đang nghiền ngẫm tự hỏi, mối quan hệ giữa vị bên trên đó

và mấy tên này đến cùng là như thế nào, tại sao có thể nói ra những lời như vậy.

Kỳ thực nàng ta cũng không biết người bên trên đó là ai, nhưng biết người trước

mặt này chắc chắn biết rõ.

Dữu Khánh tựa tại trên tầng trên, khách khí chắp tay hỏi, “Bằng hữu, thỉnh giáo

một chút, người bên trên ngươi là ai vậy?”

Người khoác áo choàng lắc đầu, “Không biết.”

Sư huynh đệ ba người nhất tề nghẹn lời không biết nói gì.

Nam Trúc lập tức đổi cách hỏi, “Nhận chức ở nơi nào là phải biết đúng không?

Giúp nhiều việc như vậy, chúng ta dù sao cũng phải tìm cơ hội đăng môn đáp tạ

a?”

Dữu Khánh lập tức hùa theo: “Đúng vậy, không gặp mặt trực tiếp cảm tạ, quả

thực khó biểu đạt được lòng biết ơn.”

Mục Ngạo Thiết cũng ừ một tiếng, y vô cùng trịnh trọng nói: “Quả thực phải

gặp mặt cảm tạ.”

Người khoác áo choàng: “Được rồi, đừng hỏi nữa, ta sẽ không trả lời. Bên trên

đã cố ý dặn dò rồi, nếu như Bách Lý Tâm không mở miệng hỏi tiền thì không

nói những lời này, là không muốn liên lụy mãi với các ngươi không dứt. Bên

trên nói các ngươi không phải là thứ gì tốt, nếu biết rõ hắn là ai, biết rõ hắn ở

đâu, chắc chắn sẽ da mặt dày quấn lấy hắn, hắn không có phúc chịu được thịnh

tình của mấy vị.

Bên trên nói rằng, các ngươi dính vào chuyện không nên dính vào, phía sau các

ngươi có một số ánh mắt như ẩn như hiện đang nhìn chằm chằm vào các ngươi,

hắn cũng không tìm hiểu được rõ ràng là lai lịch gì, hắn cũng không dám để cho

những ánh mắt đó để ý đến mình, chỉ có thể là đạo bất đồng bất tương vi mưu.

Các ngươi muốn làm chuyện gì hắn không có tư cách quản tới, mà hắn thì cũng

có đại sự hắn cần phải làm, không có sức lực đi theo các ngươi gây náo loạn.

Bảo các ngươi làm việc, hành động phải cẩn thận hơn, có thể mời được một vị

Đại tiễn sư trợ giúp các ngươi một tay, đã không phụ lòng các ngươi rồi.

Bên trên đặc biệt dặn dò một câu, nói các ngươi không nên nghi thần nghi quỷ,

nói là Bách Lý Tâm tuyệt đối tin cậy!”

Nói xong, người khoác áo choàng giang hai tay ra, thể hiện đó là tất cả, không

còn gì để nói.

Sư huynh đệ ba người nghe xong, sửng sốt một lúc lâu, những lời này không dễ

dàng tiêu hóa, nhưng có một điểm bọn hắn khẳng định chắc chắn, người “Bên

trên” tuyệt đối là xuất thân từ Linh Lung quan.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi