BẠN TRAI NGÂY NGÔ CỦA TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguồn: Sưu Tầm

Edit: Phưn Phưn

Kinh Nhiên nhớ Cảnh Lỵ đã từng gửi cho anh một nhãn dán: Một nhân vật hoạt hình ném một con búp bê xuống đất rồi giẫm mạnh.

Kinh Nhiên thật sự rất muốn biến Trần Văn Bân thành một con gấu bông, sau đó hung hăng ném cậu xuống đất, vừa giẫm vừa gào to với cậu: Đầu óc Lỵ Lỵ nhà tôi rất tốt nhé! Nếu không sao có thể biết tìm tôi làm bạn trai!

Trên thực tế, Kinh Nhiên chỉ dùng miệng lưỡi tận tình khuyên bảo: “Văn Bân, cậu như thế sẽ độc thân cả đời đấy.”

Trần Văn Bân: “…”

Kinh Nhiên đi vào tòa nhà của viện dưỡng lão, Trần Văn Bân đi theo  sau lưng anh hỏi: “Kinh Nhiên, cậu có WeChat của học muội kia không, cho tôi xin với?”

Kinh Nhiên: “Tôi phải hỏi ý kiến của Trân Trân đã.”

Trần Văn Bân: “Trân Trân, tên cô ấy là Trân Trân? Nghe hay quá.”

Kinh Nhiên: “…”

Trần Văn Bân: “Kinh Nhiên, cậu nói xem Trân Trân có thể giống như Cảnh Lỵ không, chủ động tỏ tình với tôi?”

Kinh Nhiên: “Lỵ Lỵ sẽ không bao giờ tỏ tình với cậu!”

Trần Văn Bân: “Khụ khụ… Ý của tôi là, kiểu nữ sinh chủ động tỏ tình với nam sinh ấy.”

Kinh Nhiên nhớ Cảnh Lỵ đã từng nói, bất luận là ai hỏi giữa hai người bọn anh là ai chủ động tỏ tình trước, thì đều phải nói là anh chủ động, như vậy Cảnh Lỵ sẽ có mặt mũi. Kinh Nhiên nói: “Là tôi tỏ tình với Lỵ Lỵ trước.”

“Hả, cậu tỏ tình với Cảnh Lỵ thế nào, nói cho tôi nghe chút đi?” Trần Văn Bân không nghĩ tới là tên Kinh Nhiên ngốc này lại chủ động trước, xem dáng dấp của Cảnh Lỵ cũng không tệ, ở trường học hẳn là không ít người theo đuổi nhỉ?

Hình tượng trước đó của Kinh Nhiên khủng bố đến vậy, là anh đã làm cách nào mà có thể đánh bại nhiều người theo đuổi như thế?

Kinh Nhiên không có kinh nghiệm theo đuổi con gái, nhưng khi còn nhỏ anh đã xem khá nhiều phim thần tượng, nói: “Đầu tiên, ngăn đối phương lại ở cầu thang, dồn đối phương lên tường, hỏi cô ấy có muốn hẹn hò không, nếu cô ấy nói không đồng ý, cậu liền hôn đến khi nào cô ấy đồng ý mới thôi.”

Trần Văn Bân nửa tin nửa ngờ: “Có thật không?”

Kinh Nhiên gật đầu một cái.

“Con gái thật sự sẽ như vậy sao?”

Dù sao phim truyền hình đều chiếu như thế mà, Kinh Nhiên lại gật đầu.

“Vậy lần sau tôi gặp Trân Trân sẽ dùng cách này?”

Kinh Nhiên suy nghĩ một chút, hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nói nên lời, vì vậy anh không đáp lại.

Trần Văn Bân không hề có kinh nghiệm trong việc theo đuổi con gái. Mỗi lần nhìn thấy hai người Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ vui vẻ ở chung với nhau đều khiến cậu cũng muốn có một người bạn gái.

Có người cùng đi ăn cơm, cùng đi du lịch, ngủ chung… Thật ra đó cũng là một chuyện rất hạnh phúc.

*

Sau khi Kinh Nhiên thăm ông Quốc xong, trên đường về nhà anh mua ba phần chân giò hầm gừng.

Cảnh Lỵ nhàm chán ghé vào ban công chơi di động, thỉnh thoảng nhấc mắt lên xem trên đường có bóng dáng của Kinh Nhiên không. Công ‘trúa’ nhỏ thật đúng là một tên ngốc, sao có thể để bạn gái xinh đẹp thế này ở trong nhà, còn mình thì chạy ra ngoài với bạn bè chứ.

Đến khi nhìn thấy Kinh Nhiên xuất hiện ở dưới lầu, cô lập tức hưng phấn lắc lắc tay với Kinh Nhiên, hô to: “Nhiên Nhiên!”

Kinh Nhiên giơ tay với Cảnh Lỵ rồi tiếp tục đi.

Cảnh Lỵ thấy anh lên cầu thang, cô liền chạy tới huyền quan mở sẵn cửa, cung kính chờ công ‘trúa’ nhỏ về nhà.

Kinh Nhiên xách chân giò hầm gừng đặt ở trước mắt Cảnh Lỵ, giống như tranh công, nói: “Lỵ Lỵ, anh mua cho em ăn nè.”

Bên trong hộp đồ ăn trong suốt là nước canh đen tuyền, tỏa ra hương vị chua chua ngọt ngọt, vẻ mặt Cảnh Lỵ khó xử nói: “Sao anh mua nhiều vậy, trong nhà chỉ có hai người chúng ta thôi.”

Kinh Nhiên hỏi: “Bà ngoại đâu?”

Cảnh Lỵ nhận lấy châm giò hầm gừng, vừa đi đến bàn ăn vừa nói: “Lúc nãy có người rủ bà đi thành phố Y du lịch nên bà đã thu dọn hành lí đi theo rồi, bà còn nói ngày mai anh nhớ trông tiệm bánh, đừng có chạy đi chỗ khác chơi.”

Kinh Nhiên: “…”

Kinh Nhiên dứt khoát lấy phần còn lại làm bữa tối, hai người cơm nước xong thì đi tắm rửa, sau đó lên trên sân thượng hóng mát. Trên sân thượng có một cái giường gấp bằng gỗ, Kinh Nhiên mở giường trải ra một trăm tám mươi độ.

Ban đầu Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên ngồi trên giường gỗ, cầm máy tính bảng xem phim Mỹ không phụ đề. Cảnh Lỵ ngồi hơi mệt, muốn nằm xuống rồi tiếp tục xem. Nhưng giường quá hẹp chỉ đủ cho một người nằm.

Cuối cùng, Kinh Nhiên nằm ở trên giường trước, sau đó Cảnh Lỵ nằm ở trên người anh, máy tính bảng được cô cầm. Vốn dĩ Kinh Nhiên không đồng ý nằm như vậy xem, do làm như vậy không tốt cho thị lực. Nhưng Cảnh Lỵ làm nũng nói xem một lúc là được, xong tập này thì bọn họ về phòng, dựa lên đầu giường xem.

Cảnh Lỵ chọn phim truyền hình về tình yêu đô thị, trong đó có một cảnh nam nữ chính tham gia tụ họp bạn bè rồi trở về nhà, vừa vào cửa, nam chính lập tức gấp không chờ nổi mà giở trò với nữ chính. Hai người vừa hôn vừa cởi quần áo, lăn lên trên giường. Hình ảnh bên trong không tính là sắc tình, nó chỉ dừng lại từ phần cổ trở lên, làm chuyện không thể miêu tả. Đêm dài yên ắng, tiếng thở gấp của nam nữ chính càng trở nên rõ ràng.

Cảnh Lỵ thường xem phim Mỹ nên đã sớm tiếp thu loại chừng mực này, cho nên khi xem cũng không có phản ứng gì, nhưng ngược lại nhiệt độ cơ thể của Kinh Nhiên lại giống như lò sưởi. Cảnh Lỵ ngồi dậy từ trên người anh, còn chưa quay đầu nhìn thì đã bị nơi nào đó phồng lên chọc vào.

Cảnh Lỵ không phải là cô gái không hiểu cái gì, loại chuyện này dù chưa gặp thì ngẫu nhiên cũng sẽ nghe vài nam sinh nói tới. Sau khi cô nhảy xuống giường gỗ thì quay lưng về phía Kinh Nhiên, vô cùng xấu hổ, cũng không biết phải làm sao.

Cảnh Lỵ cảm giác được Kinh Nhiên ngồi dậy, nhưng anh không có hành động nào khác. Hai người cứ ngượng ngùng như vậy, một người ngồi, một người đứng quay lưng lại. Máy tính bảng trong tay Cảnh Lỵ đã chiếu đến cuối phim, cô hít sâu một hơi, vẫn đứng đưa lưng về phía anh, hỏi: “Anh không đi xử lí một chút sao?”

Kinh Nhiên không trả lời.

Cảnh Lỵ thấy anh không nói lời nào, cũng không đi về phòng, tay cô nắm thành quyền, khẩn trương nói: “Em nói cho anh biết, em sẽ không giúp anh giải quyết…”

“Ừ…” Kinh Nhiên bình tĩnh đáp lại.

Cảnh Lỵ nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu của Kinh Nhiên, mới thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra cô sợ nhất là khi hai người ở chung gặp phải tình huống này. Mặc dù đây chỉ là hiện tượng sinh lí bình thường của đàn ông, nhưng tư tưởng của cô lại bảo thủ, nên chưa có ý định tiến thêm một bước.

Nếu như Kinh Nhiên muốn, vậy thì cô chỉ có thể kêu anh nhịn.

Lúc Cảnh Lỵ đi xuống lầu thì Kinh Nhiên đã tắm xong, anh mặc một bộ đồ ngủ, trong tay cầm khăn lông lau khô tóc ướt. Cảnh Lỵ ra vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì, cười nói với Kinh Nhiên: “Nhiên Nhiên, để em lau tóc giúp anh!”

Cảnh Lỵ đi đến sau lưng Kinh Nhiên, đẩy anh về phòng ngủ, để anh ngồi bên mép giường, còn cô dùng khăn lông lau khô nước trên tóc anh, rồi dùng máy sấy thổi khô tóc Kinh Nhiên.

Cuối cùng, Cảnh Lỵ xoa xoa tóc ngắn rồi xù của Kinh Nhiên, tắt máy sấy, cuốn dây điện.

“Có phải sau này kết hôn mới được làm không?” Đột nhiên Kinh Nhiên thốt ra một câu.

Trong tay Cảnh Lỵ vẫn còn cầm máy sấy, nhìn Kinh Nhiên, không biết phải trả lời thế nào.

Tuy tư tưởng của cô khá bảo thủ, nhưng cũng không nhấn mạnh việc phải đợi đến kết hôn mới có thể làm. Chỉ là tính ngày tháng, cô và Kinh Nhiên hẹn hò cũng chỉ mới hơn hai tháng, thời gian cũng không dài. Nếu tính luôn cả thời gian bọn họ giận dỗi, thì thời gian bọn họ ở chung cũng chưa lâu.

Tóm lại làm chuyện đó vào thời điểm này thì có chút vội vàng.

Kinh Nhiên thấy cô không trả lời, liền xin lỗi trước: “Xin lỗi, anh không nên nhắc tới chuyện này.”

Rõ ràng Cảnh Lỵ đã từng bảo đừng nói đến loại chuyện này, nhưng anh vẫn nhịn không được đi hỏi cô, khiến cho bầu không khí càng thêm xấu hổ.

“Nửa năm sau, được không?” Cảnh Lỵ thương lượng với anh: “Em cần phải chuẩn bị tâm lý…”

Kinh Nhiên cúi đầu, không nhìn Cảnh Lỵ, gật đầu.

Thật ra Kinh Nhiên cảm thấy bản thân mình rất ích kỉ, anh không nên hỏi Cảnh Lỵ như vậy. Anh cảm giác được hình như cô không thích loại chuyện này cho lắm, cho anh hứa hẹn là bởi vì bị anh ép đến nỗi không còn đường lui nên mới đáp ứng.

Hồi lâu sau, Kinh Nhiên lại lên tiếng lần nữa: “Lỵ Lỵ, không làm cũng được, dù sao trước kia anh cũng như vậy…”

Cảnh Lỵ: “…”

Cảnh Lỵ đã tự hỏi, làm thế nào trong nửa năm mới có thể tăng lớn thêm một cup, kết quả công ‘trúa’ nhỏ không hiểu phong tình đột ngột thốt ra câu này…

Cảnh Lỵ phồng má, cất máy sấy.

Kinh Nhiên thấy cô tức giận, đoán có phải do anh nói không làm, cho nên cô không vui?

Kinh Nhiên lại bổ sung: “Nếu như em muốn, vậy thì tiến hành đúng hạn.”

Có người nào không thèm để ý đến bầu không khí, không biết xấu hổ nói ra loại chuyện tình yêu như thế này không?

Cảnh Lỵ hít một hơi thật sâu, mặt không cảm xúc đi đến mép giường, đắp chăn lên Kinh Nhiên đang ngồi, nói: “Anh không nói câu nào, người khác cũng sẽ không nghĩ anh bị câm đâu!”

Mặc dù Kinh Nhiên thấy chuyện giường chiếu của mình và Cảnh Lỵ bị sụp đổ, nhưng việc hôn môi là chuyện không thể bỏ qua. Bởi vì ngày thường ở trường học không thể hôn, nên chỉ có thể chờ đến ngày nghỉ về nhà hôn cho đủ.

Hôn một lúc thật lâu, môi Cảnh Lỵ đều đã tê dại, nhưng đối phương vẫn chưa thỏa mãn. Cảnh Lỵ bắt đầu giận dỗi, miệng cũng sưng lên, tức giận uy hiếp anh: “Nếu còn hôn nữa, sáng sớm ngày mai em về trường học!”

Lúc này Kinh Nhiên mới an phận đi ngủ.

*

Một ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ 1 tháng 5, Kinh Nhiên dậy sớm đi xuống tiệm làm bánh, ban đầu Cảnh Lỵ cũng định xuống với anh. Nhưng phòng bếp lại làm sớm hơn 2 tiếng đồng hồ, Kinh Nhiên để cô ngủ thêm hai giờ rồi đi xuống coi tiệm.

Buổi sáng, Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên bận cả buổi mới bớt được chút thời gian ngồi ở quầy thu ngân ăn bữa sáng. Ăn bánh bò trắng do Kinh Nhiên làm, Cảnh Lỵ cầm uống một hộp sữa đu đủ, trong đầu nghĩ nửa năm này có nên uống sữa đu đủ…

“Kinh Nhiên, không ngờ cậu lại chơi tôi!” Một nam sinh cao hơn mét tám nổi giận đùng đùng đi vào tiệm bánh, vừa thấy Kinh Nhiên thì lập tức mắng to. Trên má nam sinh vẫn còn in một dấu tay màu đỏ đầy bắt mắt.

Cảnh Lỵ để ý đến dấu bàn tay đó, cười nói: “Trần Văn Bân, có phải cậu khiếm nhã với nữ sinh nên được tặng cho bạt tai không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi