BẠN TRAI NGÂY NGÔ CỦA TÔI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguồn: Sưu Tầm

Edit: Phưn Phưn

Cảnh Lỵ cười nói: “Trần Văn Bân, có phải cậu khiếm nhã với nữ sinh nên được tặng cho bạt tai không?”

Trần Văn Bân phản bác: “Làm gì có!” Nhớ đến chuyện ngày hôm qua thì lại có chút chột dạ, cậu làm theo những gì Kinh Nhiên nói, thật sự có hơi giống dáng vẻ khiếm nhã với nữ sinh.

Ngày hôm qua, Kinh Nhiên nói muốn hỏi ý kiến Phương Trân Trân rồi mới gửi WeChat của cô nàng sang cho Trần Văn Bân. Cậu thúc giục Kinh Nhiên nhanh gửi tin nhắn, kết quả bên Phương Trân Trân không có tin tức gì. Sau khi thăm ông Quốc xong, Trần Văn Bân và Kinh Nhiên tách ra về nhà, trên đường về cậu gặp được Phương Trân Trân. Cậu đi đến gần cô, có lẽ là vì hai người đều quen biết chung một người, nên Phương Trân Trân cũng không đề phòng Trần Văn Bân nữa, đúng lúc hai người ở chung một con phố, vì thế cùng đi bộ về nhà.

Ban đầu hai người còn đang nói chuyện vui vẻ, Trần Văn Bân hỏi vì sao Phương Trân Trân không thêm WeChat của cậu, cô nàng nói không nghe thấy tiếng chuông di động. Cô lấy di động từ trong ba lô ra, quả nhiên có tin nhắn Kinh Nhiên đề cử danh thiếp, lúc này mới thêm Trần Văn Bân làm bạn bè.

Vào lúc sắp đến nhà Phương Trân Trân, đột nhiên Trần Văn Bân hỏi cô có muốn làm bạn gái của cậu không.

Phương Trân Trân cảm thấy mới trò chuyện với Trần Văn Bân chưa được nửa giờ mà đã hỏi có muốn hẹn hò không, cảm thấy cậu có chút đường đột, không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

Trần Văn Bân dựa theo phương pháp mà Kinh Nhiên dạy, hôn lên má Phương Trân Trân một cái.

Tiếp theo ——

“Chát!”

Chính là một cái tát.

Hai nam sinh to lớn xách ghế ngồi vào một góc tiệm bánh, Trần Văn Bân kể lại quá trình ở chung ngày hôm qua của cậu và Phương Trân Trân cho Kinh Nhiên.

Không gian tiệm bánh không lớn lắm, Cảnh Lỵ ngồi ở quầy thu ngân cũng có thể nghe được nội dung trò chuyện của bọn họ, sau khi nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm.

Trần Văn Bân có bị ngốc không vậy, không có nhan sắc như Ngô Ngạn Tổ mà dám làm như thế?

Hơn nữa còn là Kinh Nhiên dạy???

Công ‘trúa’ nhỏ học kĩ năng tán gái đó từ đâu ra vậy?

Trần Văn Bân tức giận bất bình: “Kinh Nhiên, cách cậu dạy không dùng được gì cả, không phải cậu nói cậu theo đuổi Cảnh Lỵ như thế sao?”

Cảnh Lỵ nghe thấy thì đầu óc mơ hồ, Kinh Nhiên làm gì theo đuổi cô kiểu đấy cơ chứ?

Nếu lúc trước Kinh Nhiên chưa hỏi ý kiến mà đã hôn cô, thì đâu chỉ có một cái tát đơn giản như thế?

Một con dao đâm vào tim anh cũng có đấy.

Kinh Nhiên nghe Trần Văn Bân nói xong, suy nghĩ một chút rồi phân tích: “Có lẽ là do cậu làm vậy trước công chúng nên không được, lần sau cậu dẫn cô ấy đến nơi hẻo lánh mà tỏ tình đi.”

Kinh Nhiên nhớ tới Cảnh Lỵ là một cô gái vô cùng thẹn thùng, không thích có hành vi thân mật trước công chúng, anh nghiêm túc phân tích ra nét đặc trưng này.

Cảnh Lỵ không còn gì để nói: Công ‘trúa’ nhỏ à, Phương Trân Trân không thù không oán gì với anh, không phải cô ấy còn là người nhóm biện luận của anh sao? Có người nào hãm hại thành viên của mình như vậy không?

Mặc dù Cảnh Lỵ không thích Trần Văn Bân, tự cho là đúng, lại không có mắt nhìn.

Nhưng không thể đứng nhìn cậu bị Kinh Nhiên hãm hại như vậy được.

Tại sao có người dám tới tìm công ‘trúa’ nhỏ dạy cách theo đuổi con gái thế?

Còn nữa, cách theo đuổi này, đến bản thân Kinh Nhiên còn không dám dùng nữa đó!

Cảnh Lỵ đi đến bên cạnh hai nam sinh: “Khụ…”

Hai nam sinh đồng thời nhìn cô, chờ cô lên tiếng: “Bạn học Trần Văn Bân, tôi cảm thấy cậu đừng nên nghe lời Kinh Nhiên nữa, anh ấy nói bừa đấy.”

“Cái gì? Nói bừa?” Trần Văn Bân trừng mắt nhìn Kinh Nhiên.

Kinh Nhiên vô tội chớp chớp mắt.

Hai tay Trần Văn Bân nắm lấy tóc mình, hỏi: “Cho nên, Trân Trân thật sự nổi giận?”

Cảnh Lỵ: Tát cậu một cái đến nỗi cả đêm cũng chưa hết sưng, mà cậu lại nghĩ người ta đang giỡn?

Trần Văn Bân vẫn luôn cảm thấy Kinh Nhiên là một tên FA, dù có quen bạn gái, thì rất nhanh cũng sẽ bị người ta đá. Kết quả anh và Cảnh Lỵ càng ngày càng ngọt ngào, chọc tới mức cẩu độc thân như Trần Văn Bân cũng muốn yêu đương.

Không lâu sau, cậu gặp được Phương Trân Trân đang tiếp thị nước uống ở Đại học Z.

Ngày đó, Trần Văn Bân chơi bóng rổ xong, không mang theo nước nên chạy tới gian tiếp thị đồ uống gần sân bóng rổ hướng Phương Trân Trân lấy một chai nước. Trong thùng giữ lạnh Phương Trân Trân lấy một chai rồi đưa cho Trần Văn Bân, cậu sờ túi quần bóng rổ của mình, phát hiện không mang theo tiền, di động cũng không, xấu hổ trả lại cho cô: “Xin lỗi, tôi quen mang tiền theo.”

Phương Trân Trân cười nói: “Không sao đâu, tôi mời bạn!”

Trần Văn Bân cảm thấy rất ngượng ngùng, Phương Trân Trân giải thích, hoạt động của bọn họ có cho uống thử nước, nhưng vẫn chưa thử hết, nên có thể đưa cả một chai cho Trần Văn Bân.

Trần Văn Bân cầm đồ uống trở về sân bóng rổ, cảm thấy con người Phương Trân Trân không tồi, di động để ở chỗ các bạn học nhờ giữ dùm, cậu lấy lại di động, chạy tới gian tiếp thị để thêm WeChat của Phương Trân Trân, kết quả bởi vì đến giờ cơm, nên cô đã đổi ca với người khác rồi đi ăn, Trần Văn Bân không gặp được cô.

Trần Văn Bân cho rằng cậu và Phương Trân Trân không có duyên phận, không nghĩ tới ngày hôm qua đi viện dưỡng lão lại gặp được cô, cho rằng đây chính là duyên phận ông trời ban cho, cậu phải nắm chắc cơ hội này, biến cô thành bạn gái mình.

Kết quả, cậu tin sai người!

“Vậy tôi phải làm sao đây?” Trần Văn Bân không muốn nhờ Kinh Nhiên nữa, chuyển sang hỏi Cảnh Lỵ.

“Hả? Làm sao á?” Cảnh Lỵ không nghĩ tới Trần Văn Bân sẽ hỏi cô, sau đó thì bình tĩnh lại, nói: “Không phải nên xin lỗi cô ấy sao?”

“À, đúng, tôi còn chưa xin lỗi cô ấy.” Trần Văn Bân lấy điện thoại ra, mở WeChat, soạn tin “Thật sự xin lỗi” rồi gửi cho Phương Trân Trân, kết quả hệ thống nhắc nhở phải là bạn bè mới có thể gửi tin nhắn.

Phương Trân Trân kéo cậu vào danh sách đen!

Trần Văn Bân không biết làm sao: “Làm sao bây giờ, cô ấy kéo tôi vào danh sách đen…”

Cảnh Lỵ cũng không muốn quản loại chuyện hư hỏng này của cậu ta, buông tay nhún nhún vai, trở lại quầy thu ngân.

Kinh Nhiên lại trở về phòng bếp làm bánh, Trần Văn Bân vô cùng buồn bực.

Trần Văn Bân cảm thấy Cảnh Lỵ vẫn tương đối đáng tin cậy, xách ghế đến quầy thu ngân, định thảo luận với Cảnh Lỵ làm cách nào để Phương Trân Trân tha thứ, còn có phải theo đuổi cô ấy thế nào.

Tuy Cảnh Lỵ có quen biết Phương Trân Trân, nhưng giữa các cô lại không có chuyện gì để nói với nhau. Chi bằng nói, Phương Trân Trân là thành viên của nhóm Kinh Nhiên, anh càng biết rõ về Phương Trân Trân hơn cô. Hơn nữa, anh cũng không thích cô nói chuyện vượt quá ba câu với Trần Văn Bân, cả quá trình Cảnh Lỵ làm như không nghe thấy, tùy ý để Trần Văn Bân liên tục lải nhải bên tai.

Trần Văn Bân cảm thấy người chịu trách nhiệm cho chuyện này phải là Kinh Nhiên, anh không nên chỉ bậy như thế. Dù sao cậu vẫn cứ ăn vạ Kinh Nhiên, nếu không cho cậu một lời giải quyết, thì cả ngày nay cậu sẽ bám sát đôi tình nhân nhỏ này.

Giữa trưa, Kinh Nhiên khóa kĩ cửa tiệm bánh, lên lầu hai nấu cơm cho Cảnh Lỵ ăn. Trần Văn Bân không biết xấu hổ, đi theo bọn họ lên trên lầu. Kinh Nhiên không định làm cơm cho Trần Văn Bân, chỉ làm cho anh và Cảnh Lỵ, kết quả Trần Văn Bân không hề ngược đãi bản thân mình, gọi một hộp pizza về.

Sau khi ăn xong, Kinh Nhiên muốn cùng Cảnh Lỵ trở về phòng để ngủ trưa, nhưng Trần Văn Bân lại đi theo hai người họ vào trong. Anh định không để ý tới Trần Văn Bân, cứ thế mà ôm Cảnh Lỵ ngủ trên giường, nhưng Cảnh Lỵ lại không muốn có người khác nhìn.

Kinh Nhiên bất đắc dĩ nói: “Khi nào về trường, tôi với Cảnh Lỵ sẽ hẹn Trân Trân ra ngoài ăn cơm, đến lúc đó cậu đi gặp cô ấy rồi xin lỗi đi.”

Sau khi Trần Văn Bân có được đáp án của Kinh Nhiên, mới chịu rời khỏi phòng ngủ.

Kinh Nhiên chờ cậu rời khỏi phòng, lập tức đi lên khóa cửa, sợ Trần Văn Bân không có mắt nhìn này lại xông vào.

Cảnh Lỵ cũng hết cách, vì sao bạn bè của Kinh Nhiên lại có thể bất thường đến trình độ này. Kinh Nhiên còn định tác hợp Trần Văn Bân với tiểu học muội, đây không phải là đang gieo họa cho cô bé ấy sao?

Buổi chiều, Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ tỉnh ngủ thì soạn đồ trở lại trường. Ban đầu định đi tắc xi về trường, nhưng Trần Văn Bân sợ Kinh Nhiên sẽ đổi ý, nên cậu gọi chị gái nhà mình lái xe tới đây, đưa ba người bọn họ về trường.

Trần Văn Đình lái xe đi vào đường Ân Ninh, Trần Văn Bân ngồi ở ghế phụ, Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên lên ngồi ghế sau.

Kinh Nhiên lễ phép chào hỏi với Trần Văn Đình: “Chào chị Văn Đình.”

“Ừm.” Trần Văn Đình ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, thấy phía sau có một cậu đẹp trai thì quay đầu nhìn lại ——

Trần Văn Đình quay nhanh nhìn cậu đẹp trai, có chút khó tin hỏi: “Kinh Nhiên?”

Kinh Nhiên gật đầu: “Vâng ạ.”

Từ nhỏ Trần Văn Bân với Kinh Nhiên đã là bạn tốt, nhiều lần tới nhà họ Trần chơi. Trần Văn Đình lớn hơn bọn anh ba tuổi, cũng coi như là nhìn bọn họ lớn lên, không nghĩ tới cậu em trai quê mùa trước kia nay lại biến thành một người đẹp trai, thậm chí Kinh Nhiên còn đang kéo tay một cô gái.

Trần Văn Đình hỏi: “Bạn gái?”

Kinh Nhiên gật đầu, giới thiệu: “Cô ấy là Cảnh Lỵ.”

“Cảnh Lỵ, chào em, chị là chị gái của Văn Bân.” Trần Văn Đình vui vẻ chào hỏi Cảnh Lỵ, khởi động xe, trò chuyện chút chuyện nhà: “Chà, không ngờ Kinh Nhiên cũng quen bạn gái đó, mà Văn Bân nhà chị vẫn chỉ là cẩu độc thân.”

Trần Văn Bân phản bác: “Ai nói? Em cũng chuẩn bị thoát kiếp FA đấy nhé!”

Kinh Nhiên, Cảnh Lỵ: “…”

Anh hai à, bây giờ anh còn đang đắc tội người ta kia kìa, còn chưa xin lỗi người ta xong, anh dám lấy tự tin ở đâu mà nói anh chuẩn bị thoát kiếp FA?

Trần Văn Đình không hề chừa chút mặt mũi cho em trai nhà mình: “Rốt cuộc là cô gái nhà ai mắt mù mới dám quen em?”

“Phụt…” Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ nhịn không được bật cười.

*

Sau khi tới trường học, Kinh Nhiên và Cảnh Lỵ đi nhà ăn gọi hai phần cơm, bởi vì Trần Văn Bân không phải người của trường này, nên Kinh Nhiên dùng thẻ cơm của mình mua cho cậu một phần cơm tối.

Phương Trân Trân cho rằng nhóm trưởng Kinh Nhiên tổ chức một bữa cơm cho cả nhóm, không ngờ lại là hẹn cô nàng tới gặp mặt Trần Văn Bân.

Vốn dĩ định quay đầu rời khỏi nhà ăn, nhưng Cảnh Lỵ kéo cô nàng lại giải thích, con người Trần Văn Bân có hơi “Thiểu năng trí tuệ”, không cần so đo với cậu ta, nếu không cậu ta sẽ luẩn quẩn trong lòng.

Bất đắc dĩ Phương Trân Trân đành tha thứ cho Trần Văn Bân.

Trần Văn Bân cũng vừa lòng với kết quả này, định trở về trường nghiên cứu cách theo đuổi Phương Trân Trân, khiến cô trở thành bạn gái của mình.

Cảnh Lỵ hơi áy náy, tựa như đang nối giáo cho giặc, nhưng mà suy nghĩ lại một chút, với chỉ số EQ đó của Trần Văn Bân có thể theo đuổi được Phương Trân Trân sao?

Nghĩ như vậy thì cũng yên tâm hơn nhiều.

Buổi tối, Cảnh Lỵ trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng cũng đã lục tục nhận được thư thông báo phỏng vấn thực tập của khách sạn năm sao. Cảnh Lỵ đăng nhập vào hòm thư của mình, không hề thu được thư thông báo phỏng vấn của khách sạn!!!

Lý Nhụy Hoa cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì thời điểm xin thực tập có làm một đề thi, nếu Cảnh Lỵ có Kinh Nhiên hỗ trợ gian lận, vậy cô cũng nhận được thư thông báo mới đúng.

Lý Nhụy Hoa hỏi: “Cậu không tìm Kinh Nhiên làm đề giúp à?”

Nói đến việc này, Cảnh Lỵ lập tức thấy bế tắc, cô không muốn công việc tìm được đều phải nhờ có công ‘trúa’ nhỏ hỗ trợ, kết quả lại không được tuyển.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi