Ông Như Mạn cùng Châu Sâm tiễn Ông Như Vọng tới sân bay, mọi người lần lượt xếp hàng checkin, Ông Như Vọng nhìn một lượt bạn bè của mình, sau đó lại quay sang nhìn Ông Như Mạn.
Mặc dù chỉ là đi chơi một tháng, nhưng cũng không nỡ xa Ông Như Mạn chút nào.
Ông Như Mạn cũng vậy, tình cảm của cô đối với Ông Như Vọng không chỉ đơn thuần là chị gái, mà còn giống như mẹ, lúc nào cũng lo lắng không thôi.
"Đi chơi nhớ ngoan ngoãn một chút, cái gì không nên đụng thì đừng đụng, phát sinh chuyện gì cũng bình tĩnh mà xử lý nghe chưa."
"Em biết rồi!" Ông Như Vọng đỏ mặt: "Chị, chị thật là." Sau đó vội vã kéo hành lí đi, bước được vài bước còn ngoái đầu lại: "Chị, vậy em đi nhé, bye bye."
"Ừ, chú ý an toàn, hàng ngày nhớ nhắn tin báo tình hình cho chị nha."
"Em biết rồi."
Ông Như Vọng bước vào cửa kiểm tra an ninh, Châu Sâm và Ông Như Mạn cũng quay về.
Bước ra khỏi sân bay này chính là thế giới của hai người bọn họ.
Hôm qua Châu Sâm dọn sang phòng mới, ngủ một giấc, buổi sáng vẫn như cũ tỉnh dậy, định nấu bữa sáng cho cô, sau đó mới phát hiện, bản thân mình đã không còn ở trong nhà cô nữa.
Loại nhận thức này khiến cậu cảm thấy không thoải mái, thế nhưng nghĩ tới ngày mai lại có thể ở cùng cô hưởng thụ thế giới hai người, Châu Sâm lại tràn đầy hy vọng.
Cuối cùng Ông Như Vọng cũng đi, khoảng thời gian này, cậu chỉ muốn trong mắt cô, trong tim cô đều chỉ có một mình mình mà thôi.
Ngồi vào trong xe, hai người im lặng một chút, Châu Sâm liền mở miệng: "Em về lấy quần áo."
"Như thế thì rõ ràng quá, thôi đi mua đi."
Thảo luận xong, Ông Như Mạn lái xe chở cậu đến trung tâm thương mại mua quần áo, thực ra cô cũng rất hưởng thụ cảm giác đi mua đồ cho Châu Sâm thế này.
Lần này hai người đi mua đồ, cũng không sợ Ông Như Vọng ở đâu đột nhiên nhảy ra nữa, cho nên thời điểm đi cạnh nhau, Châu Sâm lúc nào cũng đều nắm tay cô, còn cô đeo một chiếc kính râm lớn, khi nào lựa đồ cho cậu mới đẩy kính lên.
Nhân viên bán hàng lại vẫn hỏi, cậu có phải em trai cô hay không, lần này Châu Sâm thay cô đáp: "Không phải, cô ấy là bạn gái của tôi."
Tầm mắt hai người đối diện nhau, trên mặt đều mang theo nụ cười ngọt ngào, thân mật.
Mua một đống đồ xong, hai người lên tầng cao nhất ăn tối dưới ánh nến lãng mạn, sau đó lái xe về nhà để cô thay quần áo, chuẩn bị qua bên kia.
Thậm chí cả hai đều có chút vội vã không thể chờ đợi.
Vào nhà khóa cửa tắt đèn, ngắt cầu dao hết mọi thứ xong xuôi, Châu Sâm kéo vali hành lý của cô, sau đó hai người xuất phát.
Căn nhà bên kia hàng ngày đều có người quét dọn định kỳ, bên trong sạch sẽ gọn gàng, so với căn đang ở còn lớn hơn.
Vừa bước vào phòng, Châu Sâm liền vòng tay lại khóa cửa từ bên trong, sau đó dùng khuỷu tay đè cô lại, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ hôn cô, thực ra cậu đã nghĩ làm như vậy từ rất lâu rồi.
Cuối cùng cũng chờ đến một ngày có thể không cần kiêng kỵ gì cả mà thân mật cùng cô.
Nụ hôn của cậu càng ngày càng cuồng nhiệt, dần dần hướng xuống bên dưới, có chút giống như muốn đốt lửa trên người cô, Ông Như Mạn đè vai của cậu lại: "Vẫn chưa xong."
"Em biết rồi, hôn một chút thôi."
Cô đương nhiên biết chỉ hôn một chút thôi, nhưng bóng ma của nụ hôn lần trước đối với cô còn tương đối rõ ràng, ngày hôm đó cậu đem cô hôn đến phát hỏa, khiến cho buổi tối hôm đó cô ngủ cũng không yên.
"Hôn cũng không được."
Châu Sâm thở dài một tiếng, sau đó tự kiềm chế bản thân mình.
"Vậy ôm một chút có được không?"
Thường thì khi một người từ chối yêu cầu đầu tiên của người khác, thì họ sẽ đồng ý với yêu cầu thứ hai.
Cho nên lần này Ông Như Mạn đã không từ chối nữa.
"Được rồi, được rồi, ôm."
Sau đó liền dang hai tay ra, Châu Sâm hài lòng dựa vào, cằm tựa trên cổ cô, hai tay cũng đem cả người cô vây chặt lấy, sau đó thoải mái cọ cọ.
"Thật tốt, nơi này cuối cùng cũng chỉ còn lại hai chúng ta."
"Ừm."
Nghe được cậu nói như vậy, Ông Như Mạn cũng cảm thấy thả lỏng.
Trong căn phòng này, cô không còn là sếp của cậu nữa, cũng không còn là chị gái hay cái gì đó đại loại vậy, cô chỉ là một người phụ nữ mà thôi.
Chính là như vậy, cô mới có thể chân chính hưởng thụ những gì cô muốn. Không có gánh vác, không có chờ mong, chỉ có vui vẻ.
Châu Sâm thực sự thích cô.
Cô cũng biết điều đó.
Ánh mắt của cậu nhìn cô bây giờ cô đã từng thấy, chính là ánh mắt của mình những năm mười tám tuổi khi xưa.
Khi đó cô còn thích Vinh Lãng, mỗi ngày nhìn thấy anh ta đều không nhịn được mà ngây ngô cười. Mặc dù Châu Sâm không có dáng vẻ ngây ngô như thế, nhưng tình ý trong mắt cậu rõ ràng như vậy, mỗi lần nhìn thấy cô, ánh mắt của cậu đều vô cùng thỏa mãn.
"Chị Như Mạn."
"Ừm."
"Không có gì, em chỉ gọi vậy thôi."
"Ngốc."
"Ừm."
Cuộc đối thoại chẳng có tí giá trị thông tin nào, hai người cùng cười phá lên.
"Được rồi, tôi đi thu dọn đồ đạc."
"Chúng ta ngủ cùng một phòng sao?"
"..."
Trái tim Ông Như Mạn đập nhanh một nhịp, có chút do dự bất an.
"Được."
Cuối cùng cũng quyết định phóng túng một lần.
"Vậy em để quần áo của em chung với của chị nha."
"Ừ."
Cậu vui vẻ xách hai vali đồ vào phòng, đặt trên sàn nhà mở ra, sau đó lấy từng cái một treo lên tủ quần áo.
"Để tôi làm cho."
"Đừng, chị ngồi đi, để em."
Ông Như Mạn cũng không tranh nữa, yên lặng ngồi trên giường nhìn cậu sắp xếp đồ đạc cho mình.