Bình thường người làm em gái thì lúc nào cũng muốn được trở thành chị gái, còn Ông Như Mạn cũng vậy, cô cũng muốn trở thành một người thoải mái ung dung mà không cần lo lắng thứ gì.
Nhưng đến lúc cô chỉ việc ngồi trên giường nhìn cậu tỉ mỉ sắp xếp đồ đạc cho mình, trong lòng lại vẫn có hơi chút không quen, nhất là khi nhìn thấy cậu cẩn thận xếp đống đồ lót.
Cậu mở ngăn kéo ra, nhẹ nhàng đặt từng cái một vào.
Vốn dĩ lúc đầu Ông Như Mạn có hơi ngượng, nhưng sau khi nhìn thấy cậu đỏ mặt liền biến thành một cảm xúc khác. Trong lòng cô khẽ thở dài một tiếng, tự cảm thấy bản thân mình sao mà hư hỏng đến vậy, sau đó lén lút cười cười.
Vừa lúc đó Châu Sâm cũng xếp đồ xong, quay lại vừa lúc bắt gặp khóe môi cô đang giương lên.
"Chị cười cái gì vậy?"
"Không nói cho cậu."
"Nói em biết đi mà."
"Qua đây bóp vai cho tôi đi, để tôi suy nghĩ một chút."
"Được."
Cậu không nói hai lời liền bước qua.
Ông Như Mạn xoay người nằm lỳ trên giường, Châu Sâm cũng ngồi xuống đưa tay lên giúp cô thả lỏng, lực tay vừa phải khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Dần dần thư giãn như muốn chìm vào giấc ngủ.
Bàn tay nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới, cũng không có chỗ nào không quy củ, chỉ đơn thuần là massage giúp cô thư giãn mà thôi.
"Ây, nhột." Cô khẽ kêu lên, đôi tay cũng ngừng lại, sau đó quay trở lại trên vai cô.
"A Sâm, sao cậu nghe lời quá vậy?"
"Ừm, chị Như Mạn nói gì em cũng nghe."
"Vậy tôi nói đừng thích tôi sao cậu không nghe."
"Ngoại trừ cái này."
"Thế còn nói là cái gì cũng nghe cả."
Châu Sâm rõ ràng còn chưa có kinh nghiệm giao tiếp với phụ nữ, một lúc sau cậu không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể trầm mặc, nhưng bàn tay vẫn không ngừng lại.
Ông Như Mạn cũng không làm khó cậu nữa, khoanh tay để dưới cằm, sau đó tì mặt quay qua một bên.
"Tôi vừa mới nghĩ tới, cậu lớn lên đẹp trai thế này, ở bên cạnh tôi giống như hai dì cháu vậy."
Châu Sâm vẫn không nói gì.
"Sau đó tôi nghĩ đến ngày cậu còn nhỏ, hồi đó cậu cũng rất dễ thương, nhìn là chỉ muốn véo một cái."
"Ừm."
"Cậu có biết không, có một nghiên cứu nói rằng, khi con người nhìn thấy một thứ mà họ rất thích, thời điểm đó đại não sẽ tự nhiên sinh ra một tư tưởng bạo lực, kiểu như muốn phá hoại, muốn làm hỏng nó đi ấy."
"Chị Như Mạn muốn làm hỏng em đấy à?"
Ông Như Mạn quay đầu lại, liếc cậu một cái: "Câu này sao nghe kỳ cục thế nhỉ?"
"Thực ra em cũng có ý nghĩ như vậy đấy, có nhiều lúc hay nghĩ, sao chị lại dễ thương như vậy, dễ thương đến mức khiến người khác muốn cắn một cái, sau đó đem chị ăn hết vào bụng."
Vô thanh vô thức liền nói sang mấy chuyện... mờ ám dạng này.
Ông Như Mạn lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Cô cảm thấy lời của Châu Sâm có chút khoa trương, nhưng nghĩ kỹ một chút, kỳ thực cô cũng từng có suy nghĩ như vậy.
Ở một phương diện nào đó, Châu Sâm thực sự đúng là mẫu người mà cô thích.
"A Sâm, tại sao cậu thích tôi?"
Cô quay người lại hỏi cậu.
Động tác của Châu Sâm cuối cùng cũng dừng lại.
Tại sao?
Cậu cũng không biết, thích một người thì nhất định phải có lý do sao? Cậu thích cô nhiều điểm như vậy, cô muốn cậu nói điểm nào bây giờ?
"Chẳng tại sao cả."
"Là cảm thấy tôi lớn tuổi nên cậu có cảm giác an toàn sao? Hay là cậu đã hiểu nhầm tình cảm người thân trong gia đình thành tình cảm nam nữ?"
Không khí mới vừa rồi còn tương đối thoải mái, đột nhiên cô hỏi một câu như vậy, tay của Châu Sâm đặt trên vai cô cũng cứng đờ.
"Chị lớn tuổi hơn em, đây là sự thật, chúng ta cũng không có cách nào phủ nhận, nhưng cho dù chị có ít tuổi, em cũng sẽ vẫn thích chị, mỗi lần nhìn thấy chị em đều rất vui, đây không phải tình thân, em tự mình biết em muốn gì."
"Muốn gì?"
"Chị."
"Nếu ngày hôm đó chúng ta không phát sinh quan hệ thì sao? Cậu sẽ đối xử với tôi giống như bây giờ sao?"
"Không, em sẽ từ từ tiếp cận chị, khiến chị dần dần thích em."
Ngay từ đầu đã phát sinh quan hệ như vậy, kỳ thực đối với cậu cũng là bất lợi để có thể mở được cánh cửa trái tim cô.
Cậu đối với cô rất thẳng thắn, cũng không giấu diếm điều gì, nếu cô đã trực tiếp hỏi như vậy, thì cậu cũng không cần ngụy trang nữa, những gì cô muốn biết, vậy cậu sẽ nói cho cô.
"Từ khi nào thì phát hiện thích tôi?"
"Mười bốn tuổi."
"Mười bốn tuổi..."
Ông Như Mạn không ngờ lại sớm như vậy, lúc đó cậu còn rất ngây ngô, cũng chẳng mấy khi mở miệng, ít nói cực kỳ, ngoại trừ thi thoảng trò chuyện cùng cô và Như Vọng ra cũng không hề cùng người khác giao lưu.
Cô vốn tưởng cậu cũng như Như Vọng, đều chỉ coi mình là chị gái mà thôi.
Chẳng trách.
Chẳng trách có một lần Ông Như Vọng kể với cô có bạn học nữ viết thư tình cho cậu, cô đứng một bên liền thuận miệng trêu chọc vài câu, thế là cậu tức giận, ngước lên lạnh lùng lườm Như Vọng một cái.
Hóa ra từ lúc đó đã thích cô rồi sao?
Ông Như Mạn vùi đầu vào trong gối.
Thiếu niên mười bốn tuổi, cô cảm thấy mình cứ như đang phạm tội vậy.
Hơn nữa, lúc đó cô hai mươi bốn, vẫn đang bận rộn với sự nghiệp của mình, nào còn tâm trí quan tâm đến tâm tình của bọn trẻ.
"Lúc đó cậu rời đi là vì tôi sao?"
Rõ ràng nói rằng sẽ cùng Như Vọng lên cấp ba, đến khi thi xong thì tự nhiên biến mất, một chút dấu vết cũng không để lại gì, nếu không phải Ông Như Mạn đi hỏi người bố say rượu của cậu, biết được mẹ cậu tái hôn, cậu cùng mẹ chuyển đi nơi khác, thiếu điều cô đã đi báo cảnh sát rồi.
Lúc đó Ông Như Mạn thực sự rất buồn, Như Vọng cũng thế.
"Phải."
Châu Sâm hít một hơi thật sâu.
"Có một ngày em lúc em đến tìm chị, em nhìn thấy chị cùng Vinh Lãng hôn nhau dưới lầu."
Ông Như Mạn ngẩn người một lúc, không biết phải nói gì.
Vấn đề của cô đã hỏi xong, bây giờ đến lượt Châu Sâm.
"Chị Như Mạn, đêm đó chị thực sự uống say sao?"
Hết chương 36.