BẠN TRAI TÔI LÀ KẺ SÁT NHÂN


Hajoon và Chaewon rùng minh đứng khựng lại.

Một tên to con đầu trọc dựa lưng vào một chiếc xe hơi đỏ, bên trong là một người con trai đang ngồi nghe điện thoại.

Ánh mắt của anh ta trông thật đáng sợ khiến Hajoon phải lạnh gáy vì nó khiến cô nhớ đến Soojin.

Tên đầu trọc ở bên ngoài sớm đã ngứa mắt với hai người;
“ Nhìn gì?” Hắn khè giọng.
Chaewon sợ xanh mặt vội vàng kéo Hajoon rời đi.

Nhìn bóng hai người rời đi qua kính chiếu hậu, người con trai ngồi trong xe khẽ hạ điện thoại.

Tên đầu trọc thấy vậy hiểu ý đi ra ghế lái chính, chiếc xe ùn ùn vụt đi mật.
Trời đã ngả tối, sân bay lúc nay đông đúc hơn rất nhiều.

Bomi từ đầu đã không thôi rời mắt khỏi điện thoại.

Cô đang chờ đợi, chờ dợi một số điện thoại sẽ gọi đến.

Bomi cúi thấp đầu xuống cố ngăn cho dòng cảm xúc hụt hẫng trong lòng.

Từ lần cuối ba mẹ cô đến thăm cho đến giờ cũng vẫn chưa gặp lại họ.

Ngày cô rời đi cũng chẳng có ai đến tiễn.


Bomi bất giác nhớ đến hình bóng của Hajoon, khoé miệng khẽ nhếch lên.
“Ha, cô thắng rồi Hajoon.”
Bomi cười khổ đi vào WC để chấn tĩnh bản thân.

Thả mình vào dòng nước mát trong bồn, Bomi vừa hối tiếc vừa tức giận.

Chợt cô nhớ đến Suyoung, cậu sẽ buồn nếu cô biến mất chứ? Cậu vẫn còn yêu cô mà đúng không? Bomi ngầng đầu dậy soi mình trong gương, tấm gương ngoài cô còn phản chiếu thêm một bóng người.

Bomi giật mình quay lại, là Suyoung.
“ Suyoung? Sao anh lại ở đây?”
Trước sự kinh ngạc của Bomi, Suyong không thể hiện cảm xúc gì, chỉ im lặng nhìn Bomi một hồi.

Bomi nhanh lấy lại bình tĩnh, cô cười nhẹ ôm lấy Suyoung khẽ thì thầm vào tai cậu.
“ Em biết anh vẫn còn yêu em.” Giọng điều Bomi đầy đắc ý coi như là sự an ủi.
Suyoung giang tay ôm lấy Bomi cười trừ.

Bầu không khí ấm áp này sẽ dừng lại cho đến khi Bomi chợt nhận ra một người đàn ông đứng trước mắt đang chĩa súng vào cô.

Bomi sợ hãi cựa quậy nhưng cái ôm của Suyoung khiến cô chẳng thề làm gì được.
“ Em biết đấy, anh rất yêu em.

Nhưng anh sẽ chọn Soojin.” Tiếng Suyoung càng lúc càng trầm xuống.

Bomi sợ hãi run rẩy đến không thể thốt lên nổi câu nào.

“ Em sẽ không giận đâu nhỉ? Bởi vì em cũng từng như vậy mà.”
Bomi sợ hãi vùng vẫy nhưng đã quá muộn.

Hình ảnh người đàn ông với khẩu súng và âm thanh lạnh lẽo của Suyoung cứ quấn lấy tâm trí cô.

Chẳng mấy chốc mọi thứ dần trở lên yên tĩnh lạ thường.
Một tên đầu trọc to con thành thục đưa thi thể của Bomi vào một chiếc xe hơi, Suyoung vẫn đứng đấy như trời trồng.

Người đan ông còn lại đang bận gọi điện cho ai đó.

Người đầu dây bên kia khiến anh không dám hành xử tuỳ tiện.
“ Cậu Suyoung đã giải quyết cô Bomi rồi.”
Người ở đầu dây bên kia cười khúch khích:
[ Thằng Suyoung thật sự đã xuống tay luôn đấy.

Xem ra nó quyết tâm thật rồi.]
Soojin đắc ý ngồi trên sofa một tay cầm chiếc điều khiển TV tìm kênh.


Bỗng ngoải cửa vang lên tiếng mở cửa, cậu biết chắc Hajoon đã về, Soojin hạ điện thoại xuống.
“ Tớ về rồi, hôm nay cậu ăn ở nhà cứ?” Hajoon vừa về đến nhà đã hỏi thăm như một thói quen.
Soojin khẽ gật đầu Hajoon mới bỏ đi vào nhà bếp.

Nhìn bóng lưng cô rời đi, Soojin tiếp tục cuộc gọi:
“ Lâu rồi tao không gặp thằng em Eunjeong nhỉ?” Soojin ngả người xuống sofa.” Bữa nào đưa nó đến đây chơi đi.”
[ Tôi sẽ nói chuyện này với cậu chủ.] Người đàn ông thận trọng trả lời.
Soojin im lặng tắt điện thoại.

Cậu đứng dậy đi vào nhà bếp.

Nhìn tấm lưng nhỏ bé đang cặm cụi làm đồ ăn trong góc bếp.

Soojin lại gần đột ngột ôm lấy eo Hajoon.
“ Ah…Soojin…” Hajoon giật nảy người co người lại nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì.
Soojin thích thú chọt chọt vào eo cô:
“ Mày vẫn dễ nhạy cảm khi chạm vào đây nhỉ?”
“ Cậu thôi đi mà.”
Hajoon rụt rè bê đ ĩa thức ăn ra bàn.

Soojin cũng đi theo.

Không khí ngày nào lại trở về với căn nhà lạnh lẽo.
“ Sắp tới là sinh nhật thằng em họ của tao.

Cuối tuần này chúng ta sẽ về dự tiệc sinh nhật nó.” Soojin vừa nói vừa đưa thức ăn.
Hajoon có chút e ngại.

Thi không lại mang một đứa con gái về sẽ không sao chứ? Còn chưa kể đến gia đình của Soojin.


Cô chẳng biết gì về họ cả.

Hajoon quan sát Soojin khong khỏi bất an.

Nhà có một đứa con như thế này thì cái gia đình của cậu chắc cũng chẳng phải tầm thường gì.
…----------------…
“Um…ahh…khôn…”
Giữa bầu không khí ám muội xung quanh chỉ một màu đen lấp loáng ánh đèn nhỏ.

Cô khó chịu quá, cái thứ cảm giác nóng nực khó thở này.

Hajoon nặng nề dơ tay nhưng bị ai đó nắm lại.

Trong ánh mập mờ dường như có ai đó,bờ lưng của người đó rộng quá.

Hajoon nhíu mày kháng cự.
“ Không được đâu, chúng ta không thể…”
!!!??
Hajoon bừng mở mắt, cả người cô đổ mồ hôi nhưng đó không phải điều cô quan tâm.

Vội vàng kiểm tra cơ thể không có chỗ nào bất ổn ngoài trừ…Soojin.

Hajoon tái xanh mặt, thế quái nào mà dạo này tên Soojin này lại hay ngủ ở phòng cô vậy?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi