BẠN TRAI TÔI LÀ KẺ SÁT NHÂN


Không thể để tâm trí đè nặng.

Hajoon nhanh mò mẫm xuống giường nhưng cuối cùng vẫn bị cánh tay to lớn của Soojin kéo lại.

Hajoon hoảng loạn, tình huống này, cô phải làm sao đây?
“ Gì vậy?” Soojin nhíu mày, giọng còn ngáy ngủ.
Nhìn Soojin ở một khoảng cách quá gần cô bất giác nhớ đến giấc mơ tối qua, da mặt cô bỗng tái xanh lảng đầu đi.

Đáng ra cô phải hiểu Soojin thế nào, chuyện đó chắc chắn chỉ là vấn đề thời gian thôi…Hajoon gào thét trong nội tâm, sao cô lại nghĩ đến chuyện đó chứ?Thấy biểu hiện lẫn hành động kì quặc của Hajoon, Soojin không khỏi khó hiểu.
Hôm nay là một ngày nghỉ hiếm hoi, dọn dẹp lại chỗ băng đ ĩa là việc đầu tiên cô sẽ làm sau khi làm xong bữa sáng.
[ Hôm nay, công ty BWA đã chính thức giải thể, hiện không rõ nguyên nhân về sự đột ngột này.

Được biết chủ tich BWA đã biệt tăm tung tích.

Chúng tôi sẽ cập nhật thêm…]
Bản tin buổi sáng ngày hôm nay đã thành công khiến Hajoon.


BWA, chẳng phải là công ty của gia đình Bomi sao? Hajoon thẫn thờ, cô siết chặt đôi tay cầm chiếc giẻ lau.

Cô không dám quay đầu lại hoặc nhìn con người đang thảnh thời ngồi trên sofa thưởng thức ly café kia.

Chỉ e là Soojin đã nhìn thấu suy nghĩ của cô luôn rồi.
“ Hajoon?” Lại là tiếng gọi thần thuộc đó, Soojin nhìn ra ngoài trời: “ Chúng ta đi chơi đi.’
Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cô và Soojin đi chơi cùng nhau rồi nhỉ? Hôm đó còn không thể coi là đi chơi vì nó chỉ để lại những ấn tượng đáng quên mà thôi.

Có lẽ Soojin cũng nhận thấy thời tiết hôm nay rất thích hợp để đi chơi.

Hajoon ngồi trên ghế phụ tò mò nhìn vào tấm bản đồ ở địa điểm sắp tới.
“ Chúng ta sẽ đi trượt tuyết thật sao? Nhưng tớ không biết trượt.” Hajoon tuy hào hứng nhưng vẫn lo sợ vì đây là lần đâu cô đi trượt tuyết.
“ Tao biết mày vô dụng thế nào rồi nên bớt nói lại đi.” Soojin cáu ra mặt ngồi bên ghế lái.
Để chọn ra một địa điểm đi chơi hai người đã có đã tranh cãi rất lâu nhưng hầu hết là do Hajoon.

Cô không hề biết bất cứ một môn thể thao nào nên những sân vận động đã bị gạch hết, biển lại càng không.

Nếu theo ý kiến của hajoon thì Soojin sẽ phát điên vì sự nhạt nhão của nó mất.
“ Tao giành một ngày nghỉ ra chỉ để ra thư viện đọc sách với mày thôi á? Mày đang đùa tao đấy à?” Vừa nói Soojin càng không kiềm chế được cảm xúc trong lòng.
“ Nó cũng thú vị mà…” Hajoon cười trừ tủi thân.
Chợt phía trước xuất hiện một bóng người nằm giữa đừng.

Soojin nhăn mày phanh xe, người đó vừa hay bò tới gần chiếc xe hơi sờ s0ạng gì đó.

Cái trò ăn vạ này đến một đứa quê mùa như Hajoon còn hiểu, rốt cuộc thì những kẻ như thế này lấy đâu ra cái tự tin sẽ có người bố thí vậy?
“ Ê thằng kia.

Tránh đường ra đi!” Soojin ngó ra cửa kính gọi.
Người kia dường như cố tình giả điệc vẫn một mực nằm giữa đường.


Soojin đã bắt đầu cáu tiết thật rồi.

Quay sang, Hajoon đang quay đi chỗ khác như không muốn quan tâm nhưng thật chất là ý hiệu để Soojin hiểu.
Soojin không nói nhiều bắt đầu rú ga vang lên tiếng ‘brừm…brừm…” chói tai.

Người kia đã bắt đầu nhận thấy có gì không đúng, linh cảm chiếc xe chuẩn bị chạy.

Khoảnh khắc Soojin phóng xe đi người đó đã kịp tránh đi.

E là chậm một tí thì hắn sẽ phải ăn vạ thật mất.
“ Tao còn tưởng mày sẽ đòi giúp người ta cơ.” Soojin cười khẩy.
Hajoon cười phì, chỉ là cô không quá trông đợi gì vào một Soojin sẽ thật sự xuống đường và cứu giúp người ta ở một nơi hoang vắng thế này.
Rất nhanh đã đến được địa điểm trượt tuyết.

Hajoon kinh ngạc vừa xuống xe cô đã lao nhanh ra chỗ trượt tuyết.

Soojin từ từ đi theo cô đến một chỗ thuê đồ trượt.

Hajoon tỉ mỉ đi một vòng quanh chỗ cho thuê đểm tìm được món hợp ý cho đến khi nhận ra nhân viên của quán cứ nhìn chằm chằm vào Soojin.

Đúng là đẹp trai quá thì kể cả có đi cùng bạn gái vẫn bị người khác ngó thôi.

Trong thoáng chốc cô chìm trong suy tư.

Soojin niềm nở hoạt bát này đã từng là chàng trai hút hồn cô cho đến khi cô nhìn ra con người thật của cậu.

Không hiểu sao cô lại thấy buồn vì chuyện này.
….
“Ahhhhhhh…”
Đã là lần thứ 8 rồi cô ngã thẳng cẳng từ trên đỉnh núi xuống thế này.

Vậy mà Soojin còn không hỏi thăm cô nấy một cái.
“ Đúng là vô dụng thật.”
Hajoon lết cái xác tàn tà mò lên đỉnh núi lại thêm một lần nữa.

Soojin bỏ cô một mình đi tán gẫu với mấy cô gái trẻ mới quen được luôn rồi.

Người gì đâu mà tàn ác thế vậy chứ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi