BẠN TRAI TÔI LÀ MÈO – NAM NGUYỆT TÍCH

Đêm, sao lốm đốm đầy trời và trăng tròn vành vạnh.

Cửa hàng tạp hóa ở tiểu khu cuối cùng cũng sắp đóng cửa. Bà lão tóc bạc phơ ngừng công việc thêu thùa lại, gõ gõ cái lưng đau nhức rồi run rẩy đứng lên.

“Meo~” Một con mèo ú bẩn bẩn đi ngang qua cửa hàng, phía sau là hai con chuột Hamster.

“Chụt chụt, lại đây.” Bà lão cúi người, ngoắc ngón tay về phía Cúc Ú.

Cúc Ú ở nhà trút giận lên hai con chuột Hamster nhỏ, coi bọn chúng là quả cầu thịt mà đá qua đá lại. Hai con chuột đáng thương còn chưa rõ đầu đuôi câu chuyện nhưng vẫn theo cậu trốn ra khỏi nhà.

Bà lão lấy một miếng giăm bông trên kệ, xé bỏ vỏ rồi tiếp tục dụ dỗ: “Chụt chụt.”

Bụng Cúc Ú phát lên tiếng “Ùng ục ùng ục”. Anh chẹp miệng, từ chỗ này về đến nhà còn xa lắm, có khi chưa về đến nơi thì anh đã chết đói. “Meo~” Mèo ú vô cùng không tình nguyện tiến lại gần.

“Đây.” Miếng giăm bông được đưa tới.

Cúc Ú nhẹ nhàng cắn một cái, sau khi nuốt vào bụng thì không còn rụt rè nữa, anh ăn hẳn một miếng lớn.

Tay ông lão mò đến phần lưng trụi lông của anh. Đôi mắt già nua đầy yêu thương: “A Khải xén lông cho mày à. Thật tội nghiệp….”

A Khải? Thằng nào vậy? Chẳng lẽ là người tình của Vân Du? Vậy nên cô ấy mới phá hủy vẻ ngoài điển trai của mình?

Bà lão khom lưng bế anh lên.

“Meo meo.” Bà muốn làm gì vậy? Ông đây không phải chỉ ăn một miếng lạp xưởng của bà thôi sao.

Bà lão lôi ra một chiếc áo ba lỗ màu đỏ, tròng vào cho thân thể mập mạp của mèo ú.

“Đẹp hơn nhiều rồi này. Xin lỗi vì gây rắc rối cho mày nhé.” Bà đặt tay lên đỉnh đầu anh, nhẹ nhàng xoa mấy cái rồi thả anh xuống.

“Đại ca à, anh thật đẹp trai! Anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng!” Chân chó của đôi chuột Hamster xoay chuyển quanh mèo ú không ngừng.

Cúc Ú liếc nhìn bọn họ, giũ áo hồng trên người rồi đi ra cửa tiệm. Không biết tên A Khải đó là ai, anh hận không thể cào chết hắn.

Mới vừa bước ra cửa tiểu khu thì cửa cuốn ven đường đang chậm rãi kéo xuống.

“Ồ?” Nương theo nghi vấn của chàng trai, cửa cuốn lại được kéo lên một lần nữa.

Một chàng trai mặc quần bò sát cúi người đi ra khỏi tiệm. “Sao mày lại ở đây?” Kevin khom lưng ôm lấy Cúc Ú.

Chu Tử Ninh đang nghĩ ngợi gì đó, thấy chân mình không chạm đất liền lập tức nổi loạn.

“Lại là đồ màu đỏ.” Kevin cầm lấy góc áo, cọ xát vài cái vào đường may. Cảm giác này thật quen thuộc….như hồi nhỏ, anh tự mình nhào nặn vạt áo.

Anh ta xoay người đóng cửa tiệm lại rồi ngồi xổm bên bồn hoa hút thuốc. Khói thuốc phả ra từ mũi anh ta. Một đốm lửa lập lòe trên đầu ngón tay.

Thở dài một hơi rồi giẫm lên tàn thuốc. Sau khi dùng tay phủi mông xong xuôi, anh ta mới đi lại cửa hàng tạp hóa.

“Mẹ, con về rồi.”

Bà lão đứng bật dậy: “Ừ, trở về là tốt rồi.”

Đôi mắt xanh thăm thẳm của Chu Tử Ninh nhìn chằm chằm vào ánh đèn mờ dần của tiệm. Xem ra chỗ này từng có chuyện phức tạp gì đây. Cuộc đời có muôn hình vạn trạng, đau khổ là chuyện không thể tránh khỏi, mà anh, chỉ muốn đem Du Du ngâm mình vào vại mật ngọt ngào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi