BẠN TRAI TÔI LÀ MÈO – NAM NGUYỆT TÍCH

Thời điểm Vân Du phát hiện Chu Tử Ninh đột nhiên nằm ngủ trên người mình thì cô đã biết chuyện ngu xuẩn cô từng làm đã không thể che giấu được nữa. Cô xong đời rồi, giờ chạy trốn còn kịp không nhỉ.

Cô vội vàng đẩy anh ra, thiếu niên nằm ngửa, cự vật giữa hai chân đã mềm đi và còn dính đầy chất nhầy đặc sệt.

Vừa đứng dậy là tinh d*ch ấm nóng liền trào ra miệng huyệt, chảy dọc xuống hai chân nhẵn nhụi của cô. Kẹp chặt lấy hai chân, cô mở tủ quần áo. Những chiếc áo phông màu sắc được mắc trên giá treo đồ, những chiếc quần dài được xếp gọn gàng dưới đáy tủ. Một lọ nước hoa dành cho nam giới được đặt trong góc, tỏa ra hương thơm tươi mát.

Cởi chiếc áo thun ẩm ướt trên người mình ra, cô lật tung tủ tìm đồ mới. Quần áo của anh quá lớn, miễn cưỡng lắm cô mới mặc được. Thắt lưng phải chặt vào thì quần mới không tuột xuống.

Cô đi vào gara hệt như một tên trộm, khởi động xe của mình rồi chạy qua một loạt các xe mui trần sang trọng, đến cửa gara thì cô dừng lại.

Thế nhưng cô không thấy nút lệnh mở cửa.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cô gấp đến độ trên mặt toát đầy mồ hôi.

“Chốt mở ở phía trên.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên đằng sau cô. Vân Du sợ hãi hét toáng lên.

“Em giở trò quỷ gì vậy?” Chu Tử Ninh nắm cổ tay mảnh khảnh của cô giơ lên.

Tầm mắt cô quét lên phía trên, ở đó chỉ có một cái máy ghi hình.

“Cái này chỉ nhận dạng khuôn mặt, em không ra được đâu. Theo anh trở lại đi.” Chu Tử Ninh đút một tay vào túi quần, một tay lôi cô về nhà.

“Vì sao phải trốn?” Chu Tử Ninh đẩy cô ngã lên giường lớn mềm mại. Thân thể nhỏ bé của cô lủi lủi vào sâu góc giường.

“Em xin lỗi!” Vân Du nhắm mắt lại, trong đầu cô nhớ lại cái ngày anh bắt cóc cô lần trước. Đó là lần đầu tiên của bọn họ, đầy bạo lực và cưỡng ép, là quá khứ mà cô không muốn nhớ nhất.

Chu Tử Ninh lấy ra một cái cà vạt từ trong tủ, quấn một vòng lên cổ tay tinh tế của cô. Anh phát hiện người dưới thân mình run lẩy bẩy, môi run rẩy nói: “Đừng như vậy.”

“Em sợ sao?” Anh cúi đầu, kề trán mình vào trán cô. “Ừm.” Cô nhìn anh cầu xin.

Anh thở dài, buông lỏng cà vạt ra để che đi mắt cô.

Cô rơi vào bóng tối, hai tay bất an không ngừng vung vẩy trong không trung.

Anh đi vào nhà tắm rồi quay lại, vỗ về khuôn mặt nhỏ của cô và hỏi: “Tự cởi đồ hay để anh cởi cho?”

“Để em…” Cô chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi vì hơi lạnh mà nổi lên một tầng da gà.

Chu Tử Ninh dùng đầu gối tách chân cô ra, quỳ gối đứng giữa hai chân thiếu nữ. Vải bông cọ nhẹ vào da thịt trần trụi của cô.

Anh hạ thấp người, một tay cầm bó tóc của cô lên, kéo mặt cô đến trước mặt mình. Chân tóc co rút trên da đầu làm cô hơi đau.

“Em xin lỗi, em xin lỗi….” Vân Du xin lỗi không ngừng. Rốt cục thì cô vẫn đụng đến lông của anh.

Tiếng dao cạo râu chạy bằng điện vang lên bên tai cô, lưỡi dao lạnh lẽo lướt dọc một đường trên cổ cô.

“Em thích cảm giác được cạo sạch không?” Âm thanh âm u rót vào tai cô. “Cầu xin anh, em không muốn…” Cô rất sợ hãi, cậu như vậy thật xa lạ.

Đôi môi ấm áp dán lên môi cô rồi nhẹ nhàng sượt qua.

“Đừng sợ.” Anh nói nhẹ nhàng. Dao cạo vừa đến tóc mai thì ngừng lại, nó đột nhiên đi xuống bụng dưới, dọc theo hướng hoa tâm.

Anh tách chân cô ra, cẩn thận từng li từng tí cạo lớp lông mềm.

“Anh vốn muốn trừng phạt em, nhưng em…haizz… thật sự khiến anh không giận nổi.”

Lưỡi dao sắc lạnh lướt qua da thịt mềm mại rồi cạo đến tận chân lông. “Ngoan, đừng nhúc nhích.” Hơi nóng đốt người của anh phả vào khiến tai cô ửng đỏ.

“Sau khi cạo sạch, anh có thể ăn cô bé của em một cách thỏa thích rồi.” Lưỡi dao cọ qua cọ lại ở vách thịt, tạo ra sự chấn động nho nhỏ với hang động bí ẩn của cô.

“Em làm bằng nước sao?” Anh giơ tay lên, dưới ngọn đèn, hoa dịch trên ngón tay tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Hoa huy*t của cô nhẵn bóng như ngọc, lớp thịt non phấn nộn cất giấu hai cánh hoa đào nhỏ. Hoa huy*t nhỏ hơi hé mở, dính đầy chất lỏng óng ánh long lanh.

“Thật nộn nha….” Chu Tử Ninh tán thưởng không ngớt lời. Anh bế bổng Vân Du đi vào phòng tắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi