Edit: Cải Trắng
Tây Ban Nha bùng phát dịch Ebola, đe dọa sinh mạng của hàng ngàn người dân khi phải sống chung với bệnh dịch.
Khi tin ca tử vong đầu tiên do Ebola gây ra lan truyền trong dư luận, vẻ phong tình đầy chất thơ nơi đây lập tức bị thế bằng bầu không khí lo lắng.
Đến Jorge Fernandez, anh em nhà Lehman và Locke Baduk cũng phải e ngại trước tình hình dịch bệnh.
Mấy quốc gia châu Phi giáp Tây Ban Nha lần lượt bị Ebola xâm chiếm, số ca tử vong ngày một nhiều.
Nó nhanh chóng trở thành một đề tài nóng hổi trên thế giới.
Sa Khinh Vũ và Trịnh Sương Sương mãi không hẹn được Cố Hiểu Thần hay Hạ Ngôn Sơ để phỏng vấn nên không tham gia vào việc lấy tin tức bệnh Ebola.
Đêm đó, Sa Khinh Vũ cắn nắp bút nhìn chằm chằm máy tính, đau khổ suy nghĩ, vắt óc nghĩ cách phá bỏ rào cản Hạ Ngôn Sơ.
Ấy vậy mà, trong não trắng xóa, không chút đầu mối.
Tề Phi tan làm đi vòng sang văn phòng Sa Khinh Vũ: “Sa sư đệ, chị chưa tan làm sao? Sắp 11 giờ rồi.”
Sa Khinh Vũ liếc mắt nhìn đồng hồ hiển thị trên máy tính.
Nhanh thật! Đã sắp 11 giờ rồi.
Cô cắm bút vào ống bút, gập máy tính lại: “Về đây.”
Tề Phi tựa vào cửa phòng cô, thở dài: “Trừ tổ mình ra, tổ nào cũng chạy đi lấy tin tình hình dịch Ebola.”
Sa Khinh Vũ dọn gọn mặt bàn xong, hỏi: “Bên đó khống chế được tình hình dịch bệnh chưa?”
“Chưa.
Tốc độ lây nhiễm quá nhanh, diện tích phải khoanh vùng rộng nên muốn dập dịch cần thêm thời gian.”
“Nước mình có hành động gì không?”
Nói đến đây, Tề Phi bỗng trở nên kích động: “Tất nhiên là có.
Trung Quốc phái một đoàn bác sĩ đến phía Tây châu Phi chi viện, bắt tay hỗ trợ quốc tế.
Người dẫn đầu đoàn là bác sĩ Cố.”
Sa Khinh Vũ cau mày: “Hiểu Thần?”
Không hiểu sao, tích tắc ấy suy nghĩ lóe lên trong đầu cô lại là, Cố Hiểu Thần đi Tây Ban Nha vì Liễu Duệ.
Sa Khinh Vũ bước ra khỏi thang máy, vừa đi vừa vặn cổ xoa bóp cho đỡ nhức.
Bỗng, cô thấy phía xa xa có người đàn ông đang đứng dựa người vào đầu xe.
Đến gần nhìn kỹ, hóa ra là Lận Thần.
“Sao anh lại ở đây?”
“Em ăn cơm chưa?”
Gần như là hai người đồng thời mở miệng hỏi.
Sa Khinh Vũ mở cửa xe, lắc đầu: “Em chưa.”
“Đi ăn cơm.” Lận Thần nói rồi mở cửa ghế lái phụ.
Lái xe ra khỏi hầm, Sa Khinh Vũ nhìn bầu trời tối đen u ám, bật cười: “Đi ăn giờ này phải gọi là ăn khuya mới đúng.”
“Em cũng biết giờ này là ăn khuya à?” Lận Thần vờ mắng.
Sa Khinh Vũ lè lưỡi: “Biết làm sao đây, giờ cạnh tranh nghề nghiệp khốc liệt lắm.”
“Rẽ phải dừng xe.” Lận Thần nói.
“Làm gì thế?” Sa Khinh Vũ hỏi anh.
Lận Thần nghiêng đầu nhìn cô, nói bằng giọng điệu đầy bất đắc dĩ: “Đưa em đi ăn khuya chứ gì nữa.”
Sa Khinh Vũ cười cười dừng xe, ngó mắt nhìn ra bên ngoài.
Không ngờ anh lại để cô ăn McDonald.
Chờ cô đỗ xe xong, đi vào McDonald đã thấy Lận Thần đứng chống tay trên quầy phục vụ, ngẩng đầu xem thực đơn.
Dáng anh thẳng tắp, áo sơ mi đơn giản phối với quần tây, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo không chỗ chê.
Bóng dáng ấy như ánh trăng chiếu rọi nội tâm cô.
Lận Thận cảm nhận được ánh nhìn của Sa Khinh Vũ, nghiêng đầu, đôi mắt phẳng lặng như hồ nước nhìn thẳng cô, nói: “Tìm chỗ ngồi trước đi.”
Cô hoàn hồn, nói: “Ừm.”
Mấy phút sau, Lận Thần bưng đồ ăn đến chỗ cô.
Sa Khinh Vũ hút một ngụm coca mát lạnh, ánh mắt ranh mãnh lóe lên vẻ chế nhạo: “Không phải anh bảo em ít ăn đồ ăn nhanh thôi hả?”
“Ngồi nhìn em ăn thôi.” Dứt câu, anh lôi di động ra chụp đúng lúc cô ăn miếng khoai tây chiên.
Sa Khinh Vũ vờ tức giận lườm anh: “Anh làm thế là xâm phạm quyền chân dung của em.”
“Ồ!” Lận Thần cười khẩy: “Em suốt ngày đi chụp lén còn không biết xấu hổ tố anh xâm phạm quyền chân dung của em?”
Sa Khinh Vũ: “…”
Mới vài ngày không bị ngài Lận nói kháy thôi mà cô đã thấy không quen rồi.
Có đôi khi, Sa Khinh Vũ nghi ngờ Lận Thần chẳng bao giờ nhiễm khói lửa nhân gian.
Anh thật sự không bị dụ dỗ bởi khoai tây chiên, có thể nhìn người đối diện ăn hết khoai tây chiên và cánh gà nướng mà không hề thèm thuồng hương vị thơm ngon đó.
Ra khỏi McDonald, Sa Khinh Vũ vẫn không thôi nghi ngờ Lận Thần, hỏi bằng giọng không mấy tin tưởng: “Anh không ăn đồ ăn nhanh thật à?”
Nhớ hồi còn nhỏ, Lận Yên cực thích ăn đồ ăn nhanh.
Lần nào bị Lận Thần bắt được là y như rằng bị anh mắng.
Giờ ngẫm lại, hình như cô chưa bao giờ thấy anh đụng tới đồ ăn vặt hay mấy món fast food.
Anh đút hai tay túi quần, đôi mắt đen láy phát hiện khóe miệng cô còn dính tương cà, lập tức vươn tay thay cô lau nó đi.
Cơ mà, anh không trả lời câu hỏi của cô.
“Em đang hỏi anh đấy!” Cô bất mãn đá một phát vào đôi giày da của anh.
Lận Thần cụp mắt, nhìn đôi giày da bóng loáng của mình xuất hiện vết bẩn vì cú đạp.
Đến khi anh ngẩng lên, con ngươi như bị ngâm qua nước đá, lạnh hẳn đi.
Sa Khinh Vũ sợ rụt cổ, cười “ha ha” chữa ngưỡng, không dám lỗ m ãng.
Sau một hồi im lặng, Lận Thần hỏi: “Ăn kem không?”
“Hả?” Sa Khinh Vũ được cưng chiều đâm lo sợ: “Được ạ?”
Trước đó không phải anh mắng cô ít ăn linh tinh thôi sao? Nhoáng cái đã cung phụng cô như Bồ Tát là thế nào?
Chắc chắn có gì đó mờ ám!
Đôi mắt đen nhánh của Lận Thần bình tĩnh nhìn cô vài giây.
Sau đó, anh quay trở lại McDonald mua kem ốc quế nguyên vị, lúc đưa cho cô còn bảo: “Đang lấy lòng em đấy.”
Sa Khinh Vũ nhận kem li3m một phát, không hiểu: “Lấy lòng em làm gì?”
Lận Thần đột ngột dừng bước, gọi: “Khinh Vũ.”
Sa Khinh Vũ ngừng chân, ánh mắt không tự chủ được mà tìm kiếm con ngươi Lận Thần.
“Sao vậy?” Cô hỏi.
“Mai anh có việc phải bay về Bắc Kinh.” Lận Thần nói.
Sa Khinh Vũ nhíu mày, buồn buồn nhìn anh: “Bay về Bắc Kinh? Không phải anh đang nghỉ phép sao?”
“Có chút việc gấp.” Anh giải thích.
“Ồ.” Sa Khinh Vũ uể oải gục đầu, không hỏi thêm.
Khi anh giải thích, từ luôn xuất hiện là “có việc” “là chuyện khẩn cấp”, chưa bao giờ có địa điểm, có thời gian cụ thể.
Nhìn cây kem ốc quế dần tan trong tay, cô cười tự giễu: “Hóa ra anh lấy lòng em thật.”
Cuối cùng, cô không tài nào tiếp tục nếm nổi sự ngon ngọt của cây kem, đành ném nó vào thùng rác, lấy chìa khóa trong túi ra: “Đi thôi, chúng ta về.”
Lận Thần thấy cô thể hiện rõ sự mất mát, có chút không đành lòng, tiến lên tóm lấy cổ tay cô, ngăn không cho người đi.
Sa Khinh Vũ ngừng bước, cúi đầu nhìn bàn tay đang tóm lấy cổ tay mình.
“Chúng ta…” Anh ngập ngừng dò hỏi: “Hay là không về nữa?”
Sa Khinh Vũ li3m li3m kem dính ở khóe miệng, chần chừ lúc mới hỏi: “Anh phải đi mấy ngày?”
Lận Thần chăm chú nhìn cô, tay nắm chặt cô buông lỏng: “Không biết.”
Nghe được đáp án giống hệt dự đoán, Sa Khinh Vũ xoay người, vặn vẹo cổ tay, rút tay mình ra khỏi cái nắm của anh: “Em…”
Cô ngập ngừng mấy giây rồi ngước mắt, nhìn vào đôi mắt đen láy của anh: “Em muốn đi với anh.”
“Không phải em còn buổi phỏng vấn Hạ Ngôn Sơ à?”
Câu hỏi bất chợt khiến đầu óc cô mơ màng.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Sa Khinh Vũ hỏi: “Có nguy hiểm không anh?”
“Không.” Anh đáp đầy kiên định.
Gió đêm thổi qua rung rinh cành lá, vài chiếc lá vàng bị cuốn theo gió chậm rãi rơi xuống, đáp ngay gót chân.
Thấy cô dao động, Lận Thần ôm chầm lấy người, giọng trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu: “Anh đảm bảo lần này không có nguy hiểm.”
Lo lắng trong cô nhanh chóng bị tháo dỡ.
Cô yên lặng tựa vào lồ ng ngực anh, chậm rãi nâng tay ôm lấy eo người.
Thật ra, Sa Khinh Vũ biết, có thể khiến một người luôn vô tư thoải mái như cô mãi dùng dằng với Lận Thần là do lòng lo lắng không yên.
Nếu đêm đó, Lận Thần không nói “Em nên thử tùy hứng với anh” khiến cô rung động thì cô đã không cư xử như vậy.
Hôm sau, Sa Khinh Vũ không tiễn Lận Thần ra sân bay bởi cô nhận được điện thoại từ Tề Phi nói Hạ Ngôn Sơ đồng ý nhận phỏng vấn.
Dù có phi như bay tới thì cũng phải chín giờ sáng cô mới đặt chân tới cửa phòng khám của Hạ Ngôn Sơ.
Đúng lúc đó, ngoài cửa sổ có chiếc máy bay bay ngang qua lẫn vào trong đám mây rồi biến mất tăm.
Cô đứng bên cửa sổ giơ đồng hồ đeo tay xem giờ.
Thời gian gần như khớp với chuyến bay của Lận Thần.
Hạ Ngôn Sơ pha cho Sa Khinh Vũ cốc café: “Cô Sa, mời.”
“Cảm ơn.”
“Nghe nói cô Sa muốn phỏng vấn tôi?”
Sa Khinh Vũ gật đầu: “Đúng thế.
Gần đây tòa soạn chúng tôi có mở chuyên mục liên quan đến những người hay làm công ích.
Người được phỏng vấn kỳ trước là luật sư Kỷ Đức.
Kỳ này chúng tôi hi vọng có thể phỏng vấn bác sĩ Hạ.”
Hạ Ngôn Sơ nhếch môi cười, mắt hạnh cong cong, bên ngoài khoác áo blouse trắng khiến cô ấy càng thêm phần trang nhã: “Tôi có thể nhận phỏng vấn của tòa soạn.
Nhưng, tôi có một điều kiện.”
“Mời cô nói.”
“Tôi muốn gặp Lận Thần.”
Sa Khinh Vũ ngẩn ra: “Gặp Lận Thần?”
Hạ Ngôn Sơ gật đầu: “Phải.
Tôi muốn gặp anh ấy.
Nếu cô Sa có thể sắp xếp cho tôi gặp anh ấy, tôi sẽ nhận phỏng vấn.”
“Tại sao bác sĩ Hạ lại muốn gặp anh ấy?”
Nhận phỏng vấn của cô nhưng muốn gặp Lận Thần.
Nghĩ sao cũng thấy dị.
“Sao tôi lại muốn gặp anh ấy? Tôi nghĩ mình không cần phải nói cho cô Sa biết.” Dứt câu, Hạ Ngôn Sơ cười nhẹ, ưu nhã mà không mất đi phép lịch sự.
Sa Khinh Vũ đứng bật dậy: “Xin lỗi bác sĩ Hạ.
Tôi không thể đáp ứng yêu cầu này của cô.”
Cô không thể đem Lận Thần ra làm công cụ để đàm phán.
Nếu đây là cách duy nhất giúp cô có được cuộc phỏng vấn Hạ Ngôn Sơ, vậy cô tình nguyện từ bỏ chuyên mục.
Hạ Ngôn Sơ ngước mắt nhìn Sa Khinh Vũ, cười: “Cô Sa, đây là cơ hội duy nhất tôi dành cho tòa soạn.”
“Nhưng tôi không thể đáp ứng yêu cầu này.”
“Cô có thể.” Hạ Ngôn Sơ đáp bằng giọng khẳng định: “Cô có thể, đúng chứ?”
Sa Khinh Vũ đoán không ra quan hệ giữa Lận Thần và Hạ Ngôn Sơ.
Nhưng lấy cụm “bác sĩ tâm lý” làm mốc, có khi nào là?
Đoán ra đôi phần, Sa Khinh Vũ ngập ngừng trong chốc lát.
Cô cau mày hỏi: “Không biết bác sĩ Hạ có quen Hi Vi không?”
Khóe miệng Hạ Ngôn Sơ cứng đờ.
Nhưng chỉ một giây sau, cô ấy lại mỉm cười như thường: “Biết.”
Quả nhiên.
Ánh mắt Sa Khinh Vũ bỗng trở nên phức tạp.
Nếu cô đoán không sai, thì cái Lận Thần gọi là có duyên gặp Hạ Ngôn Sơ mấy lần chính là vì Hi Vi.
“Cô gặp Lận Thần vì Hi Vi?”
Hạ Ngôn Sơ lắc đầu: “Không.
Vì Lận Thần thôi.”
Sa Khinh Vũ nâng cao cảnh giác: “Cô thích anh ấy?”
Hạ Ngôn Sơ hào phóng thừa nhận: “Đúng thế.
Tôi thích anh ấy.
Hơn nữa, tôi còn biết cô Sa là người yêu anh ấy.”
Sa Khinh Vũ bật cười: “Vậy bác sĩ Hạ nghĩ xem sao tôi phải sắp xếp một buổi gặp mặt cho cô và bạn trai tôi?”
“Cô Sa, chúng ta đều là người trưởng thành, không cần chơi trò phòng bị ấu trĩ đó đâu.
Chỉ cần cô cho tôi gặp Lận Thần, tôi sẽ nhận phỏng vấn của tòa soạn.
Giao dịch này rất công bằng.”
Sa Khinh Vũ cau mày.
“Chỉ cần cô Sa bảo với anh ấy là tôi muốn gặp anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ nhận lời.” Hạ Ngôn Sơ nói.
“Sao cô ngỏ lời thẳng với anh ấy?” Sa Khinh Vũ hỏi lại.
Nếu muốn gặp, sao không hẹn thẳng luôn? Vòng qua cô làm gì?
Hạ Ngôn Sơ lắc đầu: “Nếu cô không nói, anh ấy sẽ không chịu gặp tôi.”
Sa Khinh Vũ nhíu mày chặt hơn: “Ý là sao?”
Hạ Ngôn Sơ cười nhẹ: “Cô Sa hẹn xong thì gọi lại cho tôi nhé.
Tôi luôn mở máy chờ.”
Sa Khinh Vũ rời phòng khám, nghĩ mãi không ra lý do vì sao Hạ Ngôn Sơ muốn gặp Lận Thần.
Nếu bảo Hạ Ngôn Sơ thích anh nên muốn gặp anh thì cũng thẳng thắn quá đáng? Chắc chắn còn nguyên nhân nữa.
Tề Phi chờ ở bãi đỗ xe thấy Sa Khinh Vũ ra, sốt sắng hỏi: “Sa sư đệ, sao rồi? Bác sĩ Hạ nói gì với chị? Có gì bí mật mà chỉ hẹn một mình vào trong?”
Sa Khinh Vũ thất thần lắc đầu: “Chẳng nói gì?”
Tề Phi hoang mang: “Hả?”
…
Khoảng 12 giờ trưa, chuyến bay của Lận Thần hạ cánh xuống sân bay Bắc Kinh.
Anh gọi điện báo bình an cho Sa Khinh Vũ.
Cô nhân tiện hỏi: “Hạ Ngôn Sơ nói muốn gặp anh.
Anh thấy sao?”
Lận Thần ở đầu kia điện thoại cau mày: “Cô ấy nói gì với em?”
“Không nói gì cả, chỉ bảo em chuyển lời đến anh thôi.”
“Có nhắc tới Hi Vi không?” Lận Thần hỏi.
“Em hỏi cô ấy có quen Hi Vi không, cô ấy bảo có nhưng biểu cảm trông hơi kỳ quái.”
Lận Thần giữ im lặng một lát mới nói: “Đồng ý đi.”
“Gì cơ?” Sa Khinh Vũ ngạc nhiên, chợt nghĩ đến câu ‘Nếu cô không nói, anh ấy sẽ không chịu gặp tôi’.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, Sa Khinh Vũ cũng hiểu được đôi phần.
Sao lại nói chỉ cần cô mở lời, Lận Thần sẽ chịu gặp Hạ Ngôn Sơ? Bởi, sự tồn tại của người tên Hạ Ngôn Sơ… gây bất lợi cho quan hệ của hai người.
“Anh nói, đồng ý với cô ấy đi.
Sau đó sắp xếp cho anh gặp cô ấy.”
Sa Khinh Vũ nhíu mày: “Chẳng lẽ anh không biết đây là điều kiện duy nhất để đổi lấy cuộc phỏng vấn của cô ấy?”
“Anh biết.” Lận Thần nói.
“Anh làm thế là vì giúp em?”
“Không, có nguyên nhân khác.”
Sa Khinh Vũ nhăn mày, rất muốn hỏi xem lý do đó có trùng khớp với suy nghĩ của mình không nhưng lời đến miệng lại chần chừ.
Cuối cùng, cô không hỏi, nuốt nỗi băn khoăn trở ngược vào bụng: “Vậy bao giờ anh về Quảng Đông thì nói với em, em sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau.”
“Ừ.”
“Lận Thần…” Bỗng nhiên, Sa Khinh Vũ gọi giật anh.
Đang tính cúp điện thoại lại nghe tiếng gọi, Lần Thần áp điện thoại vào tai, hỏi: “Sao thế?”
Sa Khinh Vũ mất tự nhiên li3m môi, nghiêm túc hỏi: “Anh sẽ không làm chuyện khiến em lo lắng, đúng chứ?”
Hô hấp Lận Thần thoáng ngừng.
Sau đó, anh đáp: “Ừm.”
Cúp điện thoại, Sa Khinh Vũ hoảng loạn nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
Bằng sự mẫn cảm của phóng viên, cô đã ngờ ngợ ra đôi phần.
Nguyên nhân khiến Lận Thần đồng ý gặp Hạ Ngôn Sơ, nguyên nhân khiến anh không muốn cô theo đến Bắc Kinh.
Và cả, nguyên nhân tại sao khi ấy Lận Thần lại bảo cô sẽ hối hận…
Đón lấy ánh nắng ấm áp, Sa Khinh Vũ nhắm mắt lại, cố gắng thôi miên bản thân, không tự hỏi quá nhiều những vấn đề đó.