Edit: Cải Trắng.
Ba ngày sau, Lận Thần bay từ Bắc Kinh về thành phố S.
Trước khi xuất phát, anh gọi điện báo cho Sa Khinh Vũ: “Em hẹn Hạ Ngôn Sơ chưa?”
“Em hẹn tối gặp.” Sa Khinh Vũ đáp.
“Sửa thành một giờ chiều đi, gặp ở quán café trong sân bay.”
Sa Khinh Vũ cau mày: “Gấp vậy sao?”
Mười hai rưỡi trưa, Sa Khinh Vũ và Hạ Ngôn Sơ có mặt ở sân bay, đứng ở cửa ra chờ Lận Thần.
Chờ suốt nửa tiếng đồng hồ.
Phần mở đầu của “phim điện ảnh” kéo dài tận 27 phút(1), đợi đến ba phút cuối, Hạ Ngôn Sơ mới mở miệng hỏi: “Sao cô quen được Lận Thần?”
(1)Khi xem phim ngoài rạp thường thì trước khi vào phim sẽ chiếu quảng cáo, ở đây cách miêu tả của tác giả ám chỉ việc trong lúc chờ Lận Thần, hai người này không nói chuyện.
Mình cũng không hiểu sao tác giả lại có cách ẩn dụ lạ kỳ vậy nữa =))
Sa Khinh Vũ giật mình, không nghĩ Hạ Ngôn Sơ sẽ bắt chuyện sau một hồi im lặng đợi chờ.
Cô liếc người bên cạnh một cái, sau đó trả lời: “Quen từ nhỏ.”
Hạ Ngôn Sơ mỉm cười, tầm mắt ngừng lại trên phần mắt cô, đặc biệt chú ý đến phấn mắt màu tím.
“Cô đánh phấn mắt màu tím rất đẹp.” Chợt, Hạ Ngôn Sơ khen.
Sa Khinh Vũ được yêu thương mà lo sợ, khách sáo đáp: “Cảm ơn.”
“Đặc biệt thật đấy!” Cô ấy lại nói.
Sa Khinh Vũ nhìn Hạ Ngôn Sơ bằng ánh mắt khó hiểu.
Hạ Ngôn Sơ giải thích: “Bình thường khi người Trung Quốc nhận được lời khen từ ai đó, họ sẽ khiêm tốn.
Nhưng khi được tôi khen, cô lại nhận lấy lời khen không chút ngại ngùng.
Cô thế này có phải không có phẩm chất tốt đẹp ấy của người Trung Quốc không?”
Sa Khinh Vũ nhếch môi cười: “Vì gặp Lận Thần, bác sĩ Hạ còn dám nói dối là mình mến mộ anh ấy.
Cô theo style ‘ngược lối’ à?”
Bỗng chốc, Hạ Ngôn Sơ cảm thấy rất có thiện cảm với Sa Khinh Vũ, thẳng thắn nói: “Tôi thích cô.”
Sa Khinh Vũ ngây ra: “Hả?”
Hạ Ngôn Sơ bật cười, quay đầu sang hướng khác: “Rõ ràng cô nghe thấy, giả bộ không hiểu làm gì.”
Cô xấu hổ cười: “Được một cô gái thổ lộ, tự dưng thấy hơi kỳ.”
Hơn nữa, cô ấy còn nói rất nghiêm túc.
Hạ Ngôn Sơ cúi đầu, ủ dột nhìn chăm chăm mũi chân mình, ảm đạm nói: “Vì thích người cá tính như cô nên phóng viên Sa à, tôi có lời khuyên cho cô.”
“Gì?” Sa Khinh Vũ nặng nề quan sát Hạ Ngôn Sơ.
“Bằng không, tôi cam đoan sau này sẽ có một lúc nào đó cô thấy hối hận.
Hối hận vì mình đặt chân vào lãnh thổ của anh ấy, hối hận vì yêu một người như vậy.”
Lận Thần cũng từng nói với cô những lời tương tự, nói nếu có một ngày cô hối hận thì cứ trực tiếp xoay người rời khỏi anh.
Nhưng, tại sao chứ? Tại sao mọi người ai cũng nghĩ rằng cô sẽ hối hận? Chẳng lẽ cô chưa đủ kiên định?
Sa Khinh Vũ tính gặng hỏi thêm thì thấy ánh mắt Hạ Ngôn Sơ dời ra đằng sau mình.
Nhận thấy sự khác thường, cô nhanh chóng xoay người ra sau, bắt gặp Lận Thần mệt mỏi đi tới, mặc áo sơ mi quần tây nghiêm chỉnh.
Đứng từ xa nhìn, cô phát hiện nét mặt anh khá nghiêm trọng.
Hàng lông mày nhíu chặt tựa hai nét phác họa núi non, ánh mắt nhìn cô đầy phức tạp.
Khoảnh khắc ấy, tầm nhìn của Sa Khinh Vũ mờ mịt.
Hình như, cô đã đoán được tại sao anh lại đi Bắc Kinh.
Cô không dám khẳng định kết quả ở khía cạnh khác, chỉ biết nó bất lợi cho cô.
Giống như lần trước cô có linh cảm sự tồn tại của Hạ Ngôn Sơ bất lợi cho mình vậy.
Giờ cảm giác đó áp y nguyên vào việc này.
Bởi vì, cảm xúc hiện tại sượt qua trên gương mặt Lận Thần, rất giống ngày anh xách hành lý rời khỏi thành phố H.
Thế nên, đây là lý do mọi người cho rằng cô sẽ hối hận?
Lận Thần và Hạ Ngôn Sơ không nói chuyện với nhau quá lâu, khoảng tầm mười phút là giải quyết xong, không đủ cả thời gian gọi café.
Lúc hai người họ ra khỏi quán café, Sa Khinh Vũ đã ngồi chờ sẵn trên xe.
Trông thấy hai người, Sa Khinh Vũ lập tức hạ cửa sổ xe, nhấn còi, báo hiệu cô ở đây.
Lận Thần bước đến, đi vòng qua đầu xe, ngồi bên ghế lái phụ.
Sa Khinh Vũ yên lặng lái xe.
Cô không hỏi xem hai người đã nói những gì với nhau, cũng không tò mò việc tại sao Hạ Ngôn Sơ không thể không gặp anh.
Đến đường Hồng Điền, về tới nhà cô vẫn không hỏi han gì.
Vì cô biết mình có hỏi thì đáp án nhận được vẫn là con số không.
Không có đáp án thì không cần hỏi.
Hoặc nên nói, đáp án gây bất lợi cho mối quan hệ của hai người, Lận Thần không trả lời.
Hệt như lúc ở bệnh viện quân khu thành phố H.
Sau khi xuống xe, thấy Sa Khinh Vũ không xuống theo anh mới hỏi: “Không lên nhà à?”
Sa Khinh Vũ nghiêng đầu nhìn anh, mỉm cười: “Em có việc phải tới tòa soạn.”
Con ngươi đen láy chợt lóe lên tia sáng.
Anh bình tĩnh quan sát khuôn mặt tươi tắn của cô, gật đầu: “Chú ý an toàn.”
Cô bật cười gật đầu, nhấn chân ga, phóng nhanh rời đi.
Qua kính chiếu hậu, thấy anh càng lúc càng xe, nụ cười trên gương mặt cô cũng trở nên cứng đờ.
Sau đó, chiếc xe biến mất ở khúc ngoặt.
Nhìn theo đến khi chiếc xe màu đỏ biến mất, ánh mắt Lận Thần trầm xuống, lập tức lấy điện thoại gọi cho Hạ Ngôn Sơ.
“Ngài Lận.”
“Cô đã nói gì với cô ấy?”
Hạ Ngôn Sơ ở đầu bên kia chậm rãi nhếch môi, bất ngờ: “Nhanh vậy?”
“Cô Hạ, tôi nghĩ cô không có quyền thay tôi nói cho cô ấy biết sự thật.”
“Tôi chưa nói gì với cô ấy cả, anh tin hay không thì tùy.” Hạ Ngôn Sơ giải thích, ngừng một lát lại bổ sung: “Tính cô ấy như thế, anh nghĩ cô ấy không đoán được sao? Có lẽ, ngay khoảnh khắc trông thấy anh ở sân bay, cô ấy đã biết chuyến đi Bắc Kinh của anh không hề đơn giản.
Đừng quên, cô ấy là phóng viên, sự nhạy bén của cô ấy cao hơn anh tưởng tượng nhiều.”
Lận Thần lặng thinh.
Cúp điện thoại, Hạ Ngôn Sơ khoanh tay trước ngực, đứng từ trên cao ngắm nhìn những tòa official building cao chót vót mọc san sát nhau, nơi gạch đỏ ngói xanh so le không đồng đều.
Nỗi cô đơn bao trùm lấy văn phòng rộng lớn.
Cô giang tay tự ôm lấy mình, phóng ánh mắt đến chỗ ngọn núi xa nhất.
Cô hiểu được cá tính của Sa Khinh Vũ, tất nhiên cũng hiểu được bản thân.
Vì vậy, cô chọn rời xa Tô Diệp.
Nghề của Tô Diệp gây cho bọn họ quá nhiều mâu thuẫn trong tình cảm.
Cô từ bỏ.
Một lúc lâu sau, cô nghiêng đầu nhìn phong thư trắng trên mặt bàn, bên trên đề rõ bốn chữ bằng chữ Khải: Gửi Hạ Ngôn Sơ.
Vẫn là nét bút phóng khoáng thuộc về anh.
Tầm mắt cô mơ hồ, bốn chữ kia trở thành vết đen không thấy rõ.
Cô hối hận rồi.
Ngay tại giây phút này, cô hối hận.
Cực kỳ hối hận vì đã rời xa Tô Diệp.
Cảm xúc bất chợt trào dâng dưới đáy lòng khiến cô hít thở khó khăn.
“Tôi muốn gặp Tô Diệp.” Lúc ngồi ở quán café, cô đã bày tỏ thẳng thắn mục đích của mình.
Lận Thần nặng nề nhìn cô, dùng ngữ điệu trầm thấp đáp: “Tôi biết cô gặp tôi là vì Tô Diệp.”
“Hãy nói cho tôi biết anh ấy ở đâu, ở quốc gia nào, khu vực nào, đại sứ quán nào đi…”
Cô đầu hàng.
Cô bại trận trước Tô Diệp.
Thế nên, cô muốn đi tìm anh, muốn nói cho anh biết mình yêu anh tới nhường nào.
Hạ Ngôn Sơ gần như không thể khống chế cảm xúc.
Lận Thần cụp mắt, lôi từ trong cặp tài liệu của mình ra một phong thư màu trắng, đẩy tới trước mặt cô: “Đây là món đồ cuối cùng cậu ấy để lại cho cô.”
Cuối cùng?
Thông minh như Hạ Ngôn Sơ sao có thể không đoán được ẩn ý.
Cô lắc đầu kịch liệt, ánh mắt run rẩy, lắp bắp nói: “Không, không thể nào! Không thể vậy được! Chuyện đó không thể xảy ra! Tuyệt đối không thể!”
Cô không tin.
Tô Diệp sao có thể chết được! Anh không thể!
“Lúc đưa phong thư này cho tôi, cậu ấy đã nói, nếu một ngày nào đó cô muốn tìm Tô Diệp, hãy đưa nó cho cô.”
Tiếng Lận Thần vang vọng bên tai, nước mắt trào ra từ khóe mắt, lăn dài trên gò má.
Giây phút ấy, trái tim cô bị đâm một phát rất sâu, máu chảy dần theo miệng vết thương.
Phong thư màu trắng nằm trên bàn quá chói mắt, nó như chiếc roi hung hăng quất vào người cô.
Níu giữ muộn màng khiến cô và anh vĩnh viễn xa cách.
Hạ Ngôn Sơ đau khổ nhắm hai mắt lại, nước mắt tuôn rơi.
…
Tầm bảy giờ tối, Lận Thần gọi điện thoại cho Sa Khinh Vũ, hỏi xem bao giờ cô tan làm.
Sa Khinh Vũ ngồi trước máy tính day day ấn đường, thoái thác: “Em đang bận, chắc khuya mới về.
Em sẽ về nhà em đêm nay.”
“Anh đến đón em.” Dứt câu, anh cúp máy luôn, không cho cô có cơ hội phản bác.
Sa Khinh Vũ cau mày nhìn chằm chằm màn hình hiển thị cuộc gọi kết thúc.
“Sa sư đệ, nghe nói chị phỏng vấn được Hạ Ngôn Sơ?” Đúng lúc này, Tề Phi sung sướng như điên chạy ào vào văn phòng của Sa Khinh Vũ.
Sa Khinh Vũ thu hồi tầm mắt, mệt mỏi gật đầu: “Cô ấy chấp nhận lời mời phỏng vấn rồi.”
“Quá đã!” Tề Phi đắc ý: “Trịnh Sương Sương thua quá thê thảm!”
Sa Khinh Vũ áp xuống cảm xúc lạ thường nơi đáy mắt, gượng cười.
Lận Thần vừa đến dưới tòa nhà, Sa Khinh Vũ liền tan làm xuống tầng.
Tề Phi đi cùng, nhận ra cô khác thường, hỏi: “Sa sư đệ, sắc mặt chị kém lắm.”
“Thế à?” Sa Khinh Vũ phản ứng khá chậm.
Tề Phi gật đầu: “Ừm, lại còn không để ý đến tôi.”
“Thế à?” Lại chả lời kiểu cho có.
Tề Phi vò đầu bứt tai: “Bình thường chị hăng hái, nhiệt huyết lắm, có như thế này đâu.
Chị sao thế? Phỏng vấn được Hạ Ngôn Sơ không vui à?”
Sa Khinh Vũ đập bụp một phát vào vai Tề Phi, nhưng chưa kịp nói gì cửa thang máy đã mở ra, dừng ở tầng một.
Mà lúc này, Lận Thần lại đứng ngoài cửa thang máy, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người trong thang máy.
Tề Phi cảm nhận được nguy hiểm đang ập tới ngay tức khắc, nhanh chóng đẩy tay Sa Khinh Vũ ra trước mắt Lận Thần rồi “ha ha” ngờ nghệch, chuồn mất dạng khỏi hiện trường.
Cô nặng nề ngước mắt nhìn anh: “Đến rồi à?”
“Ừm.” Lận Thần đáp.
Sau đó, anh kéo cô ra khỏi thang máy, cũng tiện tay lấy đi balo cô đang đeo lệch bên vai, tay kia ôm chặt vai cô đi ra xe.
Cửa bên ghế lái vừa mở, Sa Khinh Vũ chui vào luôn.
Cơ mà, không để cô kịp vào, Lận Thần cụp mắt nắm tay cô kéo ra ngoài.
Con ngươi đen láy ẩn chứa sự nguy hiểm như chú báo săn mồi trong đêm đen, ác liệt, bức bách đến cùng cực.
Cô ngẩn người.
Giây sau thì nhíu mày, cuối cùng cười nhẹ.
Hàng loạt biểu cảm vi diệu ấy khiến chính cô còn chột dạ chứ đừng nói Lận Thần.
Một lúc sau, Lận Thần mở miệng: “Khinh Vũ, chúng ta nói chuyện đi.”
“Anh đói không?” Cô cười hỏi anh.
“Lần này anh tới Bắc Kinh…”
Sa Khinh Vũ cắt ngang lời anh, cười xán lạn: “Ăn cá kho nhé?”
Mặc cô có nghe hay không, anh tiếp tục nói: “Anh đến Bắc Kinh vì chút chuyện của Tô Diệp.”
Cuối cùng, nụ cười của Sa Khinh Vũ cũng trở nên cứng ngắc, khó coi vô cùng: “Nếu không ăn sườn xào chua ngọt nhé?”
“Tô Diệp bị nhiễm Ebola ở Tây Ban Nha.”
“Hay ngày mai hầm canh đi.
Em thích uống canh ngó sen hầm xương lắm.” Nói xong câu đó, ý cười trên gương mặt Sa Khinh Vũ hoàn toàn biến mất.
Ánh mắt khẽ run, tầm nhìn bị bao phủ bởi sương mù dày đặc.
Lận Thần tóm chặt lấy bả vai cô, ép cô nhìn thẳng vào mình, trầm giọng gọi: “Khinh Vũ!”
Sa Khinh Vũ kích động ngẩng lên, lắc đầu như trống bỏi.
Cô không muốn nghe, cũng không cần nghe.
Những gì gây bất lợi cho mối quan hệ của anh và cô, cô đều không muốn nghe.
Nó sẽ khiến cô cảm thấy, chỉ cần mình không biết, thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
“Không, không, không cần.
Em không cần.
Lận Thần, em xin anh, em không nghe đâu.
Xin anh đấy!”
Lời cầu xin đến tê tâm liệt phế của cô vang bên tai anh, lập tức làm anh rối bời.
Bãi đỗ xe trống vắng, quẩn quanh đều là tiếng tim đập mãnh liệt của bọn họ.
Lận Thần bình tĩnh quan sát dáng vẻ cô cúi đầu ủ rũ.
Năm giây sau, anh buông đôi tay kìm kẹp cô ra.
Được tự do, Sa Khinh Vũ lùi ngay về sau một bước.
Sau đó, cô ngờ nghệch ngẩng đầu, liếc anh một cái rồi dòng suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu khiến cô quyết định đẩy anh ra, nhanh chóng chui vào xe, khởi động xe, phóng đi như điên.
Lận Thần đứng im tại chỗ.
Cơn gió thổi qua làm anh nhíu mày.
Vài giây sau, anh mệt mỏi nhéo ấn đường.
Cô đang sợ cái gì, lo lắng điều gì, anh biết hết.
Văn Phương nói đúng.
Rồi sẽ có một ngày, anh phụ Sa Khinh Vũ.
Đêm xuống, có chiếc xe oto ngừng dưới tiểu khu nhà Sa Khinh Vũ.
Qua cửa sổ xe, Lận Thần ngước lên nhìn ô cửa bên trên không lọt ra một tia sáng, không buồn chớp mắt.
Khoảng hai tiếng sau, Tần Kỳ lên tiếng nhắc nhở Lận Thần ngồi ở băng ghế sau: “Ngài Lận, đến lúc chúng ta phải ra sân bay rồi.”
Ánh mắt anh không dao động, nhíu chặt mày, bờ môi mím chặt hơi hé: “Chờ chút nữa.”
Mười phút sau, cửa sổ nơi anh nhìn vẫn không sáng.
Lận Thần thôi nhìn, mở bao thuốc trong tay, rút một điếu, châm lửa, ra lệnh cho Tần Kỳ: “Đi sân bay.”
“Vâng.” Tần Kỳ nhận lệnh, khởi động xe.
Xe ra khỏi tiểu khu cũng là lúc cửa sổ căn phòng kia le lói ánh đèn.
Mành che mỏng manh bị người xốc lên, ánh sáng tỏa ra ngay tức khắc, khiến ánh trăng càng thêm hiu quạnh.
Sa Khinh Vũ chống hai tay trên cửa sổ, nhìn xuống dưới, tầm mắt dừng lại ở nơi xe Lận Thần mới đỗ.
Bỗng nhiên, trái tim cô đập thình thịch mạnh mẽ.
Không tìm được bóng hình người cần tìm, Sa Khinh Vũ mất mát đóng rèm lại, một mình bó gối ngồi cạnh cửa sổ, cằm gác lên đầu gối, lâm vào trầm tư.
Cô ngây thơ cho rằng, chỉ cần mình không nghe thì mãi mãi không biết, cũng sẽ không hiểu, có thể sống đơn giản như một kẻ ngốc, coi như không biết gì hết, không có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng, chẳng biết từ bao giờ, cô đã dám làm càn tùy hứng với Lận Thần.
Như thế không giống cô chút nào.
Nhưng lại không thể kiểm soát bản thân, không thể ngừng vô cớ gây rối.
Cố Hiểu Thần từng nói, cô ấy không cản được Liễu Duệ, cũng không ngăn nổi bản thân.
Còn cô, không ngăn được Lận Thần, càng không ngăn nổi chính mình.
Không kiềm lòng được mà muốn thấu hiểu anh hơn.
Rõ ràng biết càng hiểu anh càng khiến mình lúng túng và càng tỏ ra hiểu chuyện, anh càng áy náy.
Vì thế, cô đành gây sự với anh, náo loạn vô lý.
Chỉ có vậy, anh mới bớt áy náy.