CHƯƠNG 179
“Tác giả của bức tranh này vừa là diễn viên vừa là họa sĩ à?”
“Không phải.”
Khúc Chấn Sơ mỉm cười chỉ vào một minh tinh mặc váy đỏ ngồi phía sau.
“Đây chỉ là một buổi biểu diễn mà thôi, trong đây không có bao nhiêu người đến vì mục đích làm từ thiện, mà đa phần chỉ vì tiếng tăm thôi.”
“Đối với một số người thì bỏ chút tiền ra mua tiếng tăm cũng đáng giá.”
Anh nhếch miệng, lộ ra một nụ cười mỉa mai.
“Vậy còn anh?” An Diệc Diệp nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ nhàn nhạt mở miệng, giọng nói cực kỳ ngang ngược.
“Sĩ diện của mình không phải do người khác cho.”
Chẳng mấy chốc, bức tranh sơn dầu trên sân khấu đã được người khác dùng giá cao ngất ngưởng sáu tỷ mua đi, sau đó món đồ đấu giá thứ hai được đưa ra.
An Diệc Diệp quan sát một lúc, phát hiện những người ở đây đúng là không hề để ý xem món đồ đấu giá là gì.
Địa vị của người cung cấp món hàng đấu giá càng cao thì giá trị đấu giá càng lớn.
Không bao lâu cuộc đấu giá đã kết thúc, ngay cả Dư Nhã Thiểm cũng bảo Lưu Ngạn mua hai món.
An Diệc Diệp vẫn không nhúc nhích, cho đến khi món hàng cuối cùng được cẩn thận đưa lên.
Tấm vải che bên trên được mở ra, trong cái khay màu trắng có một cái chặn giấy được chạm khắc bằng đá Điền Hoàng đời Thanh.
Ánh đèn chiếu xuống rạng ngời rực rỡ.
Ánh mắt An Diệc Diệp sáng lên, chỉ nhìn từ xa đã biết đây là cái chặn giấy rất khác biệt.
Quả nhiên đây là điểm nhấn của buổi tiệc từ thiện tối nay, tất cả mọi người đều phấn khích hẳn lên.
Trong số những người có mặt tại đây cũng có người thích chơi đồ cổ, đều háo hức muốn thử.
An Diệc Diệp cũng đang quan sát tỉ mỉ.
Khúc Chấn Sơ liếc nhìn An Diệc Diệp thấy được ánh sáng lóe lên trong mắt cô.
Dáng vẻ nhìn chằm chằm cái chặn giấy kia giống như trong lòng có chú mèo đang cào móng vuốt vậy.
Những người khác đã bắt đầu đấu giá nhưng cô vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Trong chốc lát giá đã được đẩy lên tới mười lăm tỷ.
Số lượng người tham gia đấu giá càng lúc càng ít, nhìn có vẻ sắp kết thúc rồi.
Đột nhiên, Khúc Chấn Sơ kéo tay An Diệc Diệp giơ bảng lên.
Ánh mắt Mai Ấn Cầm rơi trên tay của bọn họ, trong mắt ẩn chứa cảm xúc phức tạp.
“Mười tám tỷ.”
Giọng nói trầm thấp cứ thế nâng giá thêm ba tỷ, nhưng vẫn có cảm giác nhẹ bâng.
An Diệc Diệp sợ hết hồn, kinh ngạc nhìn anh.
Khúc Chấn Sơ khẽ ghé sát.
“Không phải cô muốn sao?”
Khúc Chấn Sơ nói tiếp: “Mua sĩ diện cho tôi.”
Anh hơi cong khóe miệng, trong mắt hiện lên ý cười.
Sau đó hơi nghiêng người lên trước, ghé sát tai An Diệc Diệp.
“Tôi có từng tặng quà cho cô chưa?”
An Diệc Diệp ngây người, tai tự nhiên ù đi.
“Chưa tặng…”
“Vậy đây chính là món quà đầu tiên.”