BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

CHƯƠNG 180


Khúc Chấn Sơ giơ tay lên lần nữa.


“Ba mươi tỷ.”


Đám đông lao xao lập tức yên tĩnh lại.


Cái giá ba mươi tỷ này cứ thế trở thành mức giá cao nhất mới trong lịch sử đấu giá của các bữa tiệc từ thiện Sa Hoa.


Hơn nữa đây còn là lần đầu tiên Khúc Chấn Sơ tới tham gia, cũng là lần đầu tiên đấu giá.


Giá này vừa báo ra chẳng còn ai dám giơ bảng lên nữa.


Sắc mặt Mai Ấn Cầm lạnh tanh, gõ cây búa trong tay, định giá lần cuối cùng.


Chặn giấy được đóng gói lại lần nữa, Khúc Chấn Sơ không thèm nhìn đã đưa thẳng cho An Diệc Diệp.


“Cầm lấy, đừng làm mất.”


Trong tay An Diệc Diệp đang cầm cái chặn giấy ba mươi tỷ sao dám làm mất được?


Nếu bị va phải, giá trị của chiếc chặn giấy sẽ bị giảm đi rất nhiều.


“Chặn giấy này quá quý giá, tôi không thể…”


Khúc Chấn Sơ sầm mặt.


“Cầm lấy.”


Buổi đấu giá vừa kết thúc, liền có người bước tới bắt chuyện.


Khúc Chấn Sơ vốn không muốn để ý nhưng cuối cùng đành phải rời đi.


“Tôi đợi anh ở đây được rồi.” An Diệc Diệp chủ động nói.


Thật lòng Khúc Chấn Sơ không muốn để cô một mình, chưa kể còn có Mai Ấn Cầm ở đây, anh càng không yên tâm.


Nhưng An Diệc Diệp vẫn cầm chiếc chặn giấy trong tay. Cô lo lắng nếu đi theo Khúc Chấn Sơ chen vào đám đông sẽ bất cẩn đụng trúng, nên dù anh có nói thế nào cô cũng không chịu đi.


Khúc Chấn Sơ hết cách đành nói: “Không nên chạy lung tung, nếu bị người khác đuổi ra ngoài, tôi…”


“Tôi sẽ không nói là anh dẫn tôi vào.”


An Diệc Diệp nói tiếp lời mà Khúc Chấn Sơ đã nói trước dó.


Không ngờ sắc mặt của Khúc Chấn Sơ lại xụ xuống.


“Cô dám! Nói tên của tôi cho bọn họ biết, sẽ không ai dám đụng đến cô.”


Cảnh cáo xong anh mới rời đi.


An Diệc Diệp ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, thật ra lúc này cô còn muốn lấy cái chặn giấy ra mà nghiên cứu thật kỹ.


Dư Nhã Thiểm dựa vào người Lưu Ngạn nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Khúc Chấn Sơ và An Diệc Diệp.


Vừa thấy Khúc Chấn Sơ rời đi, cô ta liền kéo tay Lưu Ngạn đi về phía anh.


“Ông Lưu, chúng ta qua bên kia xem thử.”


Lưu Ngạn vừa nhìn về phía vườn hoa theo hướng chỉ của Dư Nhã Thiểm, vừa dâm đãng sờ eo cô ta.


“Được, được, chúng ta qua đó đi.”


Hai người đi tới bên trong vườn hoa, Lưu Ngạn không chờ được nữa nhào tới.


Dư Nhã Thiểm chán ghét giơ tay đẩy ông ta, vừa giả vờ thẹn thùng vừa không ngừng tìm kiếm xung quanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi