BẢO ANH LÀM SAO KHÔNG YÊU EM

Anh lùi về sau từng bước, dường như phải làm vậy thì mới có thể kìm nén được cảm xúc nơi đáy lòng.

“Tôi sẽ không để cô thành công đâu.”

Nói rồi anh đi đến kéo An Diệc Diệp lên, đoạn anh túm cô bước vội lên lầu sau đó đẩy cô vào trong phòng.

An Diệc Diệp ngã xuống tấm thảm trên sàn nhà.

Vài ngày trước hai người họ còn yêu đương ngay trong căn phòng này.

Nhưng giờ đây trong ánh mắt của Khúc Chấn Sơ đã không còn sót lại chút tình cảm nào.

Anh đứng ngược sáng, cô không thể thấy rõ nét mặt của anh, bóng dáng anh lúc này đây có vẻ càng cao lớn hơn.

“Tôi sẽ không giết cô, không thể để cô chết dễ dàng thế được…”

Dứt lời anh xoay người định rời khỏi.

Nhưng vừa mới đi được một bước anh lại ngừng chân.

“Đúng rồi, quên cảm ơn cô vì món quà sinh nhật hôm nay.”

An Diệc Diệp mở to mắt nhìn anh.

Không phải!

Đây không phải là món quà cô muốn tặng cho Khúc Chấn Sơ!

Không phải.

“An Diệc Diệp…” Cô khẽ nói: “Em muốn nói cho anh biết em tên An Diệc Diệp.”

Biết bao lần khi nghe Khúc Chấn Sơ gọi cái tên “Tiêu Nhĩ Giai”, cô đều rất sợ hãi.

Cô hi vọng biết bao, rằng có một ngày có thể nghe được Khúc Chấn Sơ chính miệng gọi tên mình.

Bước chân của anh thoáng khựng lại.

“Tôi không quan tâm.”

Nói rồi anh đóng sầm cửa lại và bỏ đi.

Trong căn phòng kín vẫn còn vang vọng tiếng cánh cửa nên vào khung cửa.

An Diệc Diệp ngồi trên mặt đất, cô chậm rãi cuộn mình.

Cô lấy hộp quà mà mình đã chuẩn bị cho Khúc Chấn Sơ ra, mở nắp hộp, bên trong chiếc hộp đặt một chiếc bút ghi âm rất tinh xảo, bên trên còn cột một sợi ruy băng.

Ấn nút phát âm thanh, giọng nói dịu dàng của An Diệc Diệp vang lên từ chiếc bút.

“Khúc Chấn Sơ, em thích anh. Em muốn sau này ngày nào cũng được ở bên anh. Muốn mỗi năm sinh nhật anh, em đều được chúc mừng anh.”

“Em ước rằng nhiều năm sau ta vẫn có thể ở bên nhau, khi đó anh đã già rồi, em sẽ ở bên cạnh anh.”

“Hoa nở rồi tàn, người đến rồi đi, nhưng mà em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.”

“Em yêu anh, Khúc Chấn Sơ. Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Trong phòng không được bật đèn.

Ánh trăng rọi qua ô cửa sổ, gió khẽ thổi đến vén bức màn lên khiến nó khẽ chuyển động theo.

An Diệc Diệp ngồi dưới đất bật khóc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi