“Xin lỗi.”
“Xin lỗi, Khúc Chấn Sơ…”
Cô lặp lại hết lần này tới lần khác.
Tiếc là không một ai nghe thấy.
Cửa phòng đã bị khóa trái bên ngoài, An Diệc Diệp thậm chí còn chẳng có cơ hội bước ra ngoài.
Cô đứng trước của sổ, đây là lầu ba, cao hơn mười mét…
Khúc Chấn Sơ muốn nhốt cô ở chỗ này.
Đợi suốt một ngày, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng gõ cửa.
An Diệc Diệp quay đầu lại, cô vội vàng chạy đến trước cánh cửa.
“Khúc Chấn Sơ?”
Bên ngoài yên tĩnh trong thoáng chốc, lúc sau mới có âm thanh vang lên.
“Cô chủ, là tôi.”
An Diệc Diệp lại cảm thấy tuyệt vọng.
Quản gia đứng ngoài cửa lại nói tiếp: “Cô chủ, tôi đã dặn đầu bếp nấu đồ ăn rồi, chốc nữa sẽ mang tới cho cô.”
An Diệc Diệp khẽ hé môi.
Cô đã không ăn gì suốt một ngày trời, vậy mà lại chẳng có cảm giác gì cả.
“Khúc Chấn Sơ… Đang ở đâu? Anh ấy có ở ngoài đó không?”
“Cậu chủ đã tới công ty từ buổi sáng rồi, đến bây giờ vẫn chưa về.”
An Diệc Diệp bước đến gần hơn, cô nói: “Tôi muốn gặp anh ấy, quản gia, ông có thể kêu anh ấy đến đây được không?”
Quản gia im lặng một thoáng.
“Cô chủ, cô không nên lừa gạt cậu chủ, trên đời này cậu ấy ghét nhất là bị người khác lừa.”
An Diệc Diệp ngẩn ra.
“Tôi biết… Anh ấy từng nói…”
Khúc Chấn Sơ đã nói là anh ấy không yêu cầu gì cả, chỉ có một điều là tuyệt đối không thể dối gạt anh.
Nhưng cô đã lừa anh.
Kể từ ngày đầu tiên hai người gặp nhau.
Quản gia đứng ngoài cửa nghe cô nói vậy thì khẽ thở dài một hơi.
“Cô chủ, cô có biết tại sao cậu chủ không thích sinh nhật của mình không?”
An Diệc Diệp lẳng lặng lắng nghe, trong lòng lại cảm thấy có đôi chút bất an.
Quản gia nói tiếp: “Mẹ của cậu chủ đã bị giết vào chính ngày sinh nhật của cậu chủ.”
Cả người An Diệc Diệp như run lên, cảm tưởng như mình không thể đứng vững nữa, cô ngã nhoài về phía trước, tựa mình lên cánh cửa.
“Tôi đi theo cậu chủ hai mươi năm rồi, hôm nay là lần đầu tiên thấy cậu chủ nở nụ cười vào ngày sinh nhật của mình.”
“Tôi không biết chuyện đó…”