BẠO QUÂN SỦNG HẬU

Quốc thư gửi đi không đến nửa tháng, sứ thần Tây Khương đã tới Nghiệp Kinh. Mà sứ thần này, vậy mà là Tiết Vô Y. Tiết Vô Y vẫn như cũ, bộ dáng văn nhân yếu đuối mong manh, mặc dù là tháng 2, vẫn khoác áo lông chồn dày. Lộ gò má trắng hơn giấy ba phần, màu môi cũng nhạt nhẽo, chỉ có đôi mắt trắng đen rõ ràng phá lệ có thần.

Sứ thần Tây Khương tới, Hồng Lư Tự mở tiệc tiếp đãi, Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh xuất phát từ tôn trọng, cũng tham dự yến hôi. Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh sóng vai ngồi trên tọa, Tiết Vô Y cùng hai vị Tây Khương khác ngồi ghế khách, Hồng Lư Tự khanh thì tiếp khách.

Trên yến hội nói ít lời khách sáo đơn giản, đa phần là hàn huyền phong thổ nhân tình của hai nước. Tiết Vô Y nói ít, hai vị sứ thần khác nói nhiều. Sau một lúc nói chuyện, bọn họ mới biết, lần này họ tới Nghiệp Kinh, là vì Tây Khương Vương bày mưu đặt kế, thậm chí còn khâm điểm Thừa tướng Tiết Vô Y đến.

Thế cục Tây Khương, mặc dù ở Đại Nghiệp, bọn họ cũng biết một ít. Như Vương Thái Hậu của Tây Khương liên hợp triều thần, bắt đầu bức bách Tiết Vô Y uỷ quyền; như vị Tây Khương Vương vừa mười lăm mới thành hôn, vương hậu là biểu muội của hắn, là con gái phủ Dương Vương Gia; chẳng hạn như, hiện giờ quốc nội Tây Khương, có không ít tộc nhân Tây Khương ngày xưa bị áp bách giơ cờ tạo phản, những tộc nhân Tây Khương bị coi như tiện dân hạ đẳng liên hợp với nhau, đã là một lực lượng không nhỏ. Không biết vì sao Thừa tướng Tiết Vô Y chậm chạp không hạ lệnh bình định. Bởi vậy quan viên Tây Khương sôi nổi thượng tấu buộc tội Thừa tướng, còn có quan viên liên hợp vương tộc Tây Khương, bao gồm Tây Khương Vương, đều muốn lật đổ Tiết Vô Y.

Thế cục Tây Khương thay đổi trong nháy mắt, thời khắc mấu chốt như thế, Tây Khương Vương lại phái Tiết Vô Y đi sứ Đại Nghiệp…… Mục đích rõ như ban ngày. Càng khiến người khả nghi chính là, Tiết Vô Y có thể không tới, nhưng gã lại cố tình tới.

An Trường Khanh bất giác chuyển ánh mắt lên người Tiết Vô Y, thấy gã ngồi thẳng sống lưng, rũ mắt không nhanh không chậm mà uống rượu, thị nữ Tễ Tuyết nói năng thận trọng luôn đi theo bên cạnh gã. Nhưng trong đội hộ vệ Tây Khương, không thấy Thương Khuyết.

Tiệc rượu tiến hành gần hai canh giờ, hai vị sứ thần Tây Khương khác và Hồng Lư Tự khanh mới gặp đã thân, lại cảm thấy hứng thú với phong thổ nhân tình của Đại Nghiệp, liền để Hồng Lư Tự khanh tiếp khách, dẫn bọn họ dạo Nghiệp Kinh phồn hoa. Chỉ có Tiết Vô Y không khoẻ, không thể đi cùng.

Vì gã không đi, hai vị sứ thần Tây Khương liền cáo tội đi trước. An Trường Khanh nghe vào tai, phát hiện tuy động tác của họ cung kính, lời nói lại đầy đao nhọn, hiển nhiên không đồng lòng với Tiết Vô Y.

An Trường Khanh theo Tiêu Chỉ Qua rời đi, thấp giọng hỏi: “Tây Khương Vương muốn kéo Tiết Vô Y ở đây?”

Bữa tiệc hôm nay, sứ thần Tây Khương nói không ít, còn muốn xem phong thổ nhân tình Đại Nghiệp, mà không nói chuyện chính, nhìn giống như tới du ngoạn.

“Đại khái là Tây Khương Vương muốn kéo Tiết Vô Y ở đây. Nhưng Tây Khương Vương nào biết, Tiết Vô Y tự muốn đến?” Tiêu Chỉ Qua ý vị thâm trường nói.

Bọn họ và Tiết Vô Y từng hợp tác vài lần, hơn nữa lúc trước Vương Thái Hậu muốn dùng bí bảo Tây Khương mượn sức An Khánh Đế chọc giận Tiêu Chỉ Qua, hiện giờ bọn họ cũng đồng ý phối hợp với Tiết Vô Y. Dù sao Tiết Vô Y là người thông minh, làm hàng xóm với người thông minh, luôn đơn giản hơn nhiều.

……

Buổi tiệc ngày đầu tiên trôi qua, Tiêu Chỉ Qua an bài Hồng Lư Tự khanh chiêu đãi hai người, dẫn bọn họ du lãm phong tình Nghiệp Kinh, Tiết Vô Y thì ở trạm dịch không ra ngoài nửa bước, như thế qua 5 ngày, Hồng Lư Tự khanh tới đưa tin, nói hai vị sứ thần muốn đơn độc gặp mặt Tiêu Chỉ Qua.

Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh cùng triệu kiến hai người.

Bởi vì là bí mật tiếp kiến, thời gian vào buổi tối. Hồng Lư Tự khanh dẫn hai người đến thiên điện Sùng Chính Điện yết kiến. Khi hai vị sứ thần thấy An Trường Khanh ngồi cạnh hoàng đế, sắc mặt tức khắc không được tự nhiên.

Một người trong đó dùng tiếng Đại Nghiệp cường điệu quái dị hỏi: “Vương của bọn ta có một phong quốc thư khác giao cho bệ hạ, không thể để người không liên quan nhìn thấy.”

Người không liên quan này chính là An Trường Khanh.

An Trường Khanh còn chưa lên tiếng, đã nghe Tiêu Chỉ Qua không vui nói: “Chỗ nào có người không liên quan?”

Hai sứ thần đồng thời nhìn về phía An Trường Khanh, Hồng Lư Tự khanh ho khan một tiếng, vội vàng giải thích: “Nhạn Vương chính là Nhất Tự Tịnh Kiên Vương bệ hạ thân phong, cùng tôn với bệ hạ.”

Hai sứ thần hậm hực, chỉ có thể cáo tội, trình quốc thư của Tây Khương Vương lên.

Phong quốc thư này rất dài, viết rất nhiều nội dung, nhưng tổng kết đại khái là: Tây Khương có ý định thành lập hỗ thị với Đại Nghiệp, kết thành hảo hữu bang giao, nếu Đại Nghiệp đồng ý, Tây Khương nguyện mỗi năm thượng cống vàng bạc trâu ngựa, đồng thời nhường ba tòa thành trì gần Đại Nghiệp. Sau lợi ích phong phú này bỏ thêm một câu: Thừa tướng Tây Khương Tiết Vô Y nắm đại quyền, vì mơ ước bí bảo tổ tiên Tây Khương lưu lại, ý đồ tạo phản, vì để sau này hai nước có thể thuận lợi hợp tác, khẩn cầu thiên tử Đại Nghiệp tương trợ giết nghịch thần.

Tiêu Chỉ Qua qua loa xem xong, đưa quốc thư cho An Trường Khanh, thần sắc không rõ.

Hai sứ thần không nghiền ngẫm ra suy nghĩ của hắn, cẩn thận hỏi: “Vương đã lấy thành ý lớn nhất.”

“Hai nước giao chiến còn không giết sứ thần, Thừa tướng Tây Khương đi sứ Đại Nghiệp, nếu xảy ra chuyện ở Nghiệp Kinh, sợ là khó chu toàn.” Tiêu Chỉ Qua đặt tay lên đầu gối, như khó xử nói.

Sứ thần liếc nhau, một vị trong đó tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Xin bệ hạ yên tâm, chúng ta sẽ không bất nghĩa. Kỳ thật Thừa tướng vốn có bệnh dữ, trước nay thân thể không được tốt. Nếu sinh bệnh rời thế, tuyệt không có người phát hiện. Như thế cũng không ảnh hưởng hai nước bang giao.”

Tiêu Chỉ Qua ra vẻ còn nghi ngờ, lại nói: “Nếu hạ độc, chẳng phải ngỗ tác nghiệm thi sẽ phát hiện ra sao? Vẫn không ổn.”

Sứ thần kia do dự, lấy ra một phương thuốc trong tay áo: “Trước khi xuất phát vương đã giao cho ta phương thuốc này, chỉ cần phối thuốc theo phương thuốc này, rồi thần không biết quỷ không hay cho vào cơm canh của Thừa tướng, dù ngỗ tác nghiệm thi, cũng chỉ có thể nghiệm ra là bệnh chết.”

Hàn Chương nhận phương thuốc, nâng lên đưa cho Tiêu Chỉ Qua xem xét. Tiêu Chỉ Qua nhìn thoáng qua, cười nói: “Quả nhiên là biện pháp không thể chê được. Nhưng trẫm vẫn cần ngự y kiểm chứng phương thuốc này……”

Sứ thần lập tức hiểu ý, khom người nói: “Bệ hạ cứ việc cho người nghiệm chứng, bọn ta chờ tin tốt của bệ hạ.”

Tiêu Chỉ Qua không rõ thần sắc mà “ừ” một tiếng, phân phó Hồng Lư Tự khanh đưa người về trạm dịch, cần phải chiêu đãi tử tế.

Hai sứ thần tự cho rằng hắn đã bị lợi ích đánh động, nhiệm vụ của bản thân đã hoàn thành hơn nửa, liền thoải mái theo Hồng Lư Tự khanh rời đi. Chờ bọn họ đi, Tiêu Chỉ Qua ghét bỏ ném quốc thư cùng phương thuốc cho Hàn Chương, lắc đầu nói: “Nếu không có Tiết Vô Y, Tây Khương đã vong rồi.”

An Trường Khanh nhíu mày nói: “Ta nghe nói, Tiết Vô Y là thầy của Tây Khương Vương.”

Tiên Tây Khương Vương lâm chung gửi gắm, Tiết Vô Y bắt đầu làm thầy của hắn từ năm hắn năm tuổi. Hiện giờ Tây Khương Vương đã là thiếu niên mười lăm tuổi, hai người có tình thầy trò 10 năm, dù không thân như phụ tử, cũng không nên dùng thủ đoạn đê tiện như vậy mưu hại gã.

Tiêu Chỉ Qua nói: “Có thân với thầy thế nào, cũng không thân bằng mẹ ruột.”

Vì ổn định triều đình, cũng vì phòng ngừa Vương Thái Hậu tham gia vào chính sự ngoại thích* thế đại, Tiết Vô Y vẫn luôn cố ý chèn ép phủ Dương Vương Gia, tính cả thành viên vương tộc khác, cũng có nhiều áp chế. Bởi vậy Vương Thái Hậu cầm đầu những người này, quả thực hận Tiết Vô Y thấu xương. Giữa sinh mẫu và Thừa tướng,Tây Khương Vương sẽ lựa chọn sinh mẫu.

(*Ngoại thích: gia đình phía mẹ hoặc vợ vua)

An Trường Khanh thở dài một tiếng: “Tiết Vô Y không có hành động sao?”

Tiêu Chỉ Qua nói: “Trước đây không có, nhưng hôm nay hai người này bí mật tới gặp chúng ta, Tiết Vô Y cũng nên có cách ứng phó.”

***

Sự nhẫn nại của Tiết Vô Y dồi dào hơn họ tưởng, gã không có chút nóng nảy gì với tình cảnh của mình, trước sau đóng cửa không ra. Nếu gã không vội, Tiêu Chỉ Qua cũng lười nhọc lòng thay gã, trái lại sai người chuẩn bị tiệc sinh thần cho An Trường Khanh.

Sinh thần của An Trường Khanh vào 15 tháng 2, theo phong tục Đại Nghiệp chỉ có lão nhân 50 tuổi trở lên mới mừng thọ, người không đủ 50 tuổi, chỉ là “sinh thần nhỏ”. Sinh thần nhỏ chỉ chúc mừng với người thân, cũng không làm lớn.

Nhưng dù vậy, Tiêu Chỉ Qua muốn chúc mừng y. Sớm bảo Hàn Chương phái người đến phủ Nhạn Vương chuẩn bị, đến lúc đó người một nhà cùng ăn mừng ở vương phủ.

Chẳng qua tuy nói không làm lớn, nhưng lấy thân phận hiện giờ của An Trường Khanh, phong thanh truyền ra, vẫn có không ít người chuẩn bị hạ lễ đưa tới cửa. Tiêu Chỉ Qua mượn sinh thần Nhạn Vương, quang minh chính đại miễn triều hội vào 15 tháng 2. 14 tháng 2 kết thúc lâm triều, liền bãi giá đến phủ Nhạn Vương.

Bọn họ về trước một ngày, trong vương phủ còn bận rộn, hạ nhân vẩy nước quét nhà lau bụi, tu sửa hoa cỏ…… Ngay cả Dư thị với An Nhàn Ngọc cũng bận rộn, không rảnh tiếp đón bọn họ.

Trong vương phủ hạ nhân lui tới, tiếng người ồn ào, An Trường Khanh không thích ầm ĩ, đành đợi trong phòng, mắt to mắt nhỏ trừng Tiêu Chỉ Qua: “Ta đã nói cứ giống trước đây là được, ngài cứ một hai muốn làm. Hiện tại mẹ cũng bận đến không có thời gian quản ta.”

Tiêu Chỉ Qua cười, chỉ một chồng quà trên bàn: “Nếu Nhạ Nhạ nhàm chán, không bằng đi mở quà đi.”

An Trường Khanh ỉu xỉu, không muốn mở cho lắm. Đây đều là đồng liêu quan trường hoặc là một ít người có tâm leo lên lấy lòng đưa tới, cũng là nhân tình qua lại, y không có hứng thú. Y đang nhàm chán, liền thấy An Phúc tới thông báo: “Có vị Tiết công tử đưa hạ lễ đến.”

“Tiết công tử?” An Trường Khanh sửng sốt, y biết Tiết công tử chỉ có một người, nghi hoặc nhìn Tiêu Chỉ Qua: “Sao hắn lại tới lúc này?”

Tiêu Chỉ Qua nói: “Mời người vào sẽ biết, đưa khách nhân đến sảnh ngoài.”

An Phúc lên tiếng liền đi mời người. An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua đi ra ngoài.

Sảnh ngoài.

Tiết Vô Y đã được mời vào, nhìn thấy hai người bọn họ, liền đứng dậy chào hỏi, ánh mắt đảo qua hai người, cảm khái nói: “Tình cảm của bệ hạ cùng Vương gia thật sự rất tốt.”

Hình như ngữ khí của gã có một tia thẫn thờ, lại có một tia hâm mộ.

An Trường Khanh nhấp môi cười, bảo hạ nhân dâng trà: “Hai ngày nay hàn xá ồn ào, Tiết thừa tướng đừng trách.”

“Đã lâu rồi ta chưa thấy náo nhiệt như vậy.” Tiết Vô Y lắc đầu, lại nói: “Nghe nói ngày mai là sinh thần của Nhạn Vương, hôm nay đặc biệt tới đưa hạ lễ.”

Tễ Tuyết đi theo gã nâng hộp gỗ lên. An Trường Khanh nhận lấy, khách khí mà cảm ơn, đang muốn cất hạ lễ, liền nghe Tiết Vô Y nói: “Không bằng Vương gia mở ra xem.”

An Trường Khanh nghe vậy, đành phải mở hộp. Trong hộp gỗ màu đỏ, đặt một họa quyển. An Trường Khanh lấy ra chậm rãi mở bức tranh, đợi mở được một nửa, sắc mặt khẽ biến, lại cuộn bức tranh đặt về —— trên bức tranh này rõ ràng vẽ một nam tử tộc Giao Nhân tương tự y. Chính là bức Tiêu Chỉ Qua từng cho y xem.

“Tiết thừa tướng có ý gì?”

“Ta từng sai người đưa cho bệ hạ một bức phỏng theo. Bức tặng cho Vương gia hôm nay, chính là nguyên tác.” Tiết Vô Y lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng, mới tiếp tục nói: “Ở đây không tiện nói, có thể đến nơi khác không?”

An Trường Khanh và Tiêu Chỉ Qua trao đổi ánh mắt, đứng dậy dẫn gã đến thư phòng.

Tác giả có lời muốn nói:

Túng Túng: Sinh thần Nhạ Nhạ ta nên tặng gì nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi