BẠO QUÂN SỦNG HẬU

Ba người đến thư phòng, bình lui tất cả, Tiết Vô Y mới nói tiếp.

“Lúc trước ta từng nói với hai vị, đệ nhất nhậm Tây Khương Vương Tiết Thường từng để lại họa quyển cùng bí bảo, còn dặn dò con cháu đời sau, nếu gặp người trong họa thì giao họa quyển cho người đó. Nhưng sau này ta về Tây Khương tìm hiểu nhiều lần, mới biết họa quyển mà ta nắm giữ chỉ là một nửa, tiên Tây Khương Vương giao chìa khóa cho Vương Thái Hậu bảo quản, mà chìa khóa này có lẽ là chìa khóa để mở bí bảo……”

Ánh mắt Tiêu Chỉ Qua hơi trầm xuống, trước đây sứ thần Tây Khương cầu kiến An Khánh Đế cũng từng nhắc trong tay Vương Thái Hậu có một chiếc chìa khóa, bọn họ lấy bức họa trong tay Tiết Vô Y làm nguyên do, thỉnh cầu An Khánh Đế xuất binh trợ bọn họ giết Tiết Vô Y, sau khi thành công lấy được họa quyển, tìm được bí bảo, nguyện tặng bí bảo cho Đại Nghiệp. Khi đó hắn không chắc chắn nên tin chiếc chìa khóa này tồn tại hay không. Nhưng giờ kết hợp với cách nói của Tiết Vô Y, lời sứ thần trước kia hơn nửa là thật.

Đệ nhất nhậm Tây Khương Vương không chỉ để lại họa quyển, còn để lại một chìa khóa có thể mở kho báu. Nhiều thế hệ vương tộc truyền lại, nhưng sau này tới tay tiên Tây Khương Vương, vì ông bệnh nặng, ấu tử lại nhỏ. Liền giao họa quyển cùng chìa khóa cho Tiết Vô Y cùng vương hậu. Thậm chí ngay cả chuyện cũ, có lẽ đều chỉ nói một nửa cho họ.

Thường nghe tiên Tây Khương Vương hết sức tin tưởng Tiết Vô Y, Tiết Vô Y nhận ân đức, vẫn luôn cúc cung tận tụy vì Tây Khương. Nhưng mà lúc này vạch trần từng lớp chân tướng, cái gọi là tin tưởng, cũng chỉ là ngụy trang thôi.

Ngay cả Tiêu Chỉ Qua, cũng không nhịn được đồng cảm với gã.

“Chìa khóa ở trong tay Vương Thái Hậu, ngươi muốn làm thế nào?” Tiêu Chỉ Qua nhẹ nhàng vê ngón tay, hỏi.

Tiết Vô Y ho khan vài tiếng, thuận khí mới nói: “Không, giờ chìa khóa này cũng trong tay ta. Về việc bí bảo Tây Khương, ta cũng sẽ nói cho bệ hạ và Vương gia, chỉ có một thỉnh cầu……”

—— đây chính là mục đích hôm nay gã đến.

“Ngươi nói.”

Mặt Tiết Vô Y vì bệnh trạng mà ửng hồng, cực lực áp cơn ngứa trong cổ họng: “Khi bệ hạ chưa đăng cơ, ta từng lấy hai quặng phỉ thúy ra trao đổi, thỉnh cầu trong hai năm bệ hạ không xuất binh Tây Khương. Hiện giờ, ta vẫn chỉ có một thỉnh cầu này……”

“Lấy khả năng của bệ hạ, có lẽ không dừng ở Đại Nghiệp. Trước mắt thế cục Tây Khương hỗn loạn, hiện giờ ta còn sống, tranh đấu không bày ra ngoài. Một khi ta bỏ mình, Tây Khương đại loạn, với Đại Nghiệp mà nói, tất là thời cơ tốt dựa yếu mà vào……” Gã không áp được ho nhẹ vài tiếng, tiếp tục nói: “Ta chỉ thỉnh cầu bệ hạ, có thể thư thả hai năm. Bá tánh Tây Khương đã gian nan, nếu nổi chiến tranh, chỉ sợ vô lực chống đỡ……”

Gã nói rất khẩn thiết, lại thêm thần sắc có bệnh, vô cùng khiến người cảm động. An Trường Khanh không đành lòng, nói: “Tiết thừa tướng uống trà trước rồi nói.”

Tiết Vô Y lại lắc đầu, cười nhạt nói: “Khiến hai vị chê cười, chỉ là bệnh cũ kéo dài, vẫn luôn như thế.”

Dứt lời, lại nói tiếp: “Ta biết thỉnh cầu này trước mắt hơi kỳ lạ. Nhưng ta bảo đảm với bệ hạ, chỉ cần thêm hai năm, đợi Tây Khương bình định nội loạn, đến lúc đó bệ hạ không cần phí một binh một tốt, Tây Khương sẽ thần phục Đại Nghiệp.”

Tiêu Chỉ Qua lại lắc đầu, thậm chí lời nói có chút lãnh khốc: “Thế cục hai năm sau không ai nói trước được, dù hôm nay ta đồng ý với ngươi, nào biết ngày sau sẽ không có biến số khác? Lại nói, bộ dáng này của Tiết thừa tướng, sợ là không chịu nổi hai năm? Nếu ngươi chết, ta không tuân thủ hứa hẹn, thì làm sao ngươi biết?”

Tiết Vô Y cười nhạt: “Bệ hạ trọng chữ tín, hôm nay chỉ là màn đánh cược xa hoa của kẻ sắp chết, cả đời này ta cản tay vô số, chí khí khó thù, nhưng vẫn muốn làm chút gì đó cho bá tánh Tây Khương. Nếu ta chết, sao có thể quản hồng thủy ngập trời phía sau? Chẳng qua là an lòng bản thân thôi.”

“Ta hiểu lo lắng của bệ hạ. Nói vậy bệ hạ cũng nghe nói quốc nội Tây Khương, tộc Tây Khương đã khởi nghĩa, dần dần đạt kết quả?”

Tiêu Chỉ Qua hơi gật đầu, nói: “Nghe nói đều là hậu nhân bộ tộc Tây Khương ngày xưa, vô cùng dũng mãnh.” Còn có chuyện hắn chưa nói, đó là sứ thần từng nói Tiết Vô Y vẫn luôn mặc kệ những tộc nhân Tây Khương, chưa lập tức phái binh bình loạn.

Năm đó Tiết Thường phản bội Đại Nghiệp, liên hợp bộ tộc du mục Tây Khương ở phía tây Đại Nghiệp, cùng thành lập nước Tây Khương. Thủ lĩnh Tây Khương dẫn đầu tộc nhân Tây Khương tôn Tiết Thường làm vua, mà Tiết Thường vì lôi kéo tộc Tây Khương, đặc biệt định tên nước là Tây Khương. Nhưng nhiều năm qua đi, Tiết Thường qua đời, hậu duệ của Tiết Thường do các đại quý tộc làm đại biểu, vì tướng mạo huyết thống khác biệt, cùng với vấn đề phân chia quyền lợi, càng ngày càng mâu thuẫn với tộc Tây Khương. Tới bây giờ, tộc nhân Tây Khương đã thành tiện dân thấp kém nhất, thậm chí khi làm súc vật mua bán, đứa con mà họ cùng bình dân kết hôn sinh ra, cũng là tiện dân.

Tộc nhân Tây Khương ở Tây Khương chịu áp bách, hiện giờ vương đình tranh đấu quyền lợi, những tộc nhân Tây Khương bị áp bách lâu ngày thừa cơ khởi nghĩa, lớn mạnh rất nhanh, ở quốc nội Tây Khương đã thành thế lực không thể khinh thường.

“Tộc Tây Khương sống trên lưng ngựa, cho dù đã qua nhiều năm vẫn không giảm dũng mãnh, cộng thêm những năm này chịu áp bách, khiến họ càng hung mãnh.” Trong lời của Tiết Vô Y không thấy phẫn nộ, ngược lại có ý tán dương: “Ta từng muốn thi hành chính sách mới, đổi hộ tịch tộc nhân Tây Khương thành lương dân, cấm dân cư mua bán, để tộc nhân Tây Khương cũng có thể tòng quân, xuất sĩ…… Nếu thành công, Tây Khương sẽ có quân đội dũng mãnh, có lẽ không đến nông nỗi hôm nay.

Nhưng Vương Thái Hậu và Vương liên hợp triều thần khác, dốc hết sức phủ quyết đề nghị này……”

Tiết Vô Y nhắc tới chính sách mới không bệnh mà chết, rốt cuộc thần sắc cũng nổi chút gợn sóng: “Ta từng muốn ngăn cơn sóng dữ, nhưng cuối cùng là châu chấu đá xe, hiện giờ Vương Thái Hậu đã biết ta mắc bệnh nặng không sống được mấy năm nữa, nhưng bọn hắn đều không thể chờ tới lúc ta chết……”

Lần này gã đến Đại Nghiệp, cho vị vua mà mình nhìn lớn lên một cơ hội cuối cùng, nhưng đối phương nghe theo kế sách của sinh mẫu, không chút do dự phái gã đi sứ Đại Nghiệp, kết hợp hai vị sứ thần khác, muốn gã chết tha hương. Khi Tiết Vô Y nghe được tin, vậy mà không cảm thấy lòng nguội lạnh hay tức giận, trái lại như trút được gánh nặng.

Như thế cũng tốt, ân tình mà gã nợ tiên vương xem như trả hết. Kế tiếp, gã có thể làm việc theo ý muốn.

“Ta nói những chuyện này với bệ hạ, không phải tố khổ. Chỉ là muốn nói với bệ hạ, hoàng tộc Tây Khương hủ bại thối nát, đã có hướng suy tàn. Bọn họ không ngăn được tộc nhân Tây Khương cắn trả. Ngai vàng này, rồi cũng đổi chủ. Thủ lĩnh mới của tộc Tây Khương, hai vị cũng từng gặp, chính là thống lĩnh Bắc Hộ quân Thương Khuyết trước đây đi theo ta.” Ánh mắt gã rời rạc rồi ngưng kết, trở nên sáng ngời: “Thương Khuyết không muốn tộc nhân Tây Khương bị ức hiếp giẫm đạp nữa, nhưng cũng không muốn vì thù cũ nổi chiến loạn, hắn là thủ lĩnh nhân từ, sẽ không vì tư dục của bản thân mà đối nghịch với Đại Nghiệp, đợi hắn chỉnh đốn Tây Khương, tất sẽ chủ động thần phục Đại Nghiệp.”

—— đây mới là sức mạnh hôm nay gã đàm phán. Chỉ cần đợi hai năm, Đại Nghiệp không cần hao phí một binh một tốt liền có thể thu phục Tây Khương. Mặc kệ Tiêu Chỉ Qua có tính toán gì, điều kiện như vậy bày trước mặt, hắn tất sẽ động tâm.

Tiêu Chỉ Qua nói: “Ta có thể đáp ứng ngươi tận lực không xuất binh khi thế cục chưa rõ ràng, nhưng nếu Thương Khuyết không thể đoạt được ngai vàng, hoặc là hắn không nguyện ý quy thuận Đại Nghiệp, ta vẫn sẽ xuất binh tự mình thu phục Tây Khương.”

Tây Khương và Vũ Trạch vốn là tiểu quốc phân ra từ Đại Nghiệp. Hắn đuổi Bắc Địch lúc niên thiếu, giờ kế vị đã là tráng niên chính trực, nhất định muốn tìm cơ hội thu phục Tây Khương cùng Vũ Trạch. Từ xưa đến nay, không có đế vương nào nguyện ý ngồi nhìn địch nhân ngủ say bên giường.

“Như vậy là được.” Tiết Vô Y gật đầu, lại lấy một chiếc chìa khóa đồng cũ kỹ từ trong tay áo: “Đây chính là chìa khóa.”

Tuy Tiết Vô Y quỷ kế đa đoan với địch, nhưng với người cùng hợp tác, lại đủ thành khẩn, gã đưa chìa khóa cho An Trường Khanh, nói: “Ta đã từng nghiên cứu bức tranh này nhiều lần, vẩy nước hơ lửa biện pháp nào cùng thử, nhưng không có tác dụng. Khi ta xem lại ghi chép năm xưa, phát hiện đệ nhất nhậm Tây Khương Vương từng lấy lý do tìm tiên hỏi thuốc, phái một thương đội ra biển. Thương đội này xuất phát từ Tái Quắc, đi qua lãnh thổ Vũ Trạch, đến Nam Hải. Khi xuất phát, thương đội mang rất nhiều hàng hóa. Nhưng sau đó không có ghi chép trở về. Bởi vậy ta suy đoán, trên bức tranh không có huyễn hoặc, chìa khóa này mới là mấu chốt. Mà bí bảo Tây Khương, rất có thể không ở Tây Khương, mà là bị chuyển đến Nam Hải.”

“Tin tức ta tra được, chỉ dừng ở đây.” Tiết Vô Y nói.

An Trường Khanh nghe đến Nam Hải liền nhướn mày, bỗng nhớ tới sách cổ có viết: Ở ngoài Nam Hải, có tộc Giao Nhân, dựa nước mà sống, không phân biệt nam nữ, dung mạo tuyệt sắc. Người có hồng văn có thể sinh con. Có sở trường dệt giao tiêu, giao tiêu đao thương bất nhập, một thước ngàn vàng.

Tiết Thường phái thương đội đến Nam Hải, mà ghi chép về tộc Giao Nhân có nhắc đến Nam Hải, có phải giữa hai bên có liên hệ gì không?

An Trường Khanh và Tiêu Chỉ Qua trao đổi ánh mắt, nói: “Đa tạ, những tin tức này rất có ích với bọn ta.”

“Nếu như thế, ta không quấy rầy nữa, cáo từ.” Tiết Vô Y đứng dậy vái chào, muốn rời đi.

An Trường Khanh vừa kính nể vừa đồng cảm với gã. Nhưng nghĩ đến người như Tiết Vô Y hẳn sẽ không cần người khác thương hại, cho nên không có biểu hiện ra ngoài, chỉ khách khí nói: “Ta tiễn Tiết tiên sinh.” Từ Tiết thừa tướng sửa thành Tiết tiên sinh, giảm đi vài phần xa cách cùng đối lập.

Tiết Vô Y không cự tuyệt, mang theo thị nữ đi ra ngoài.

Khoảng cách từ thư phòng đến đại môn vương phủ không dài cũng không ngắn, ba người chậm rãi đi dọc theo hành lang gấp khúc, lúc này Tiết Vô Y mới có thời gian đánh giá cảnh vật xung quanh, tán thưởng nói: “Đều nói bệ hạ yêu thương Vương gia, nhìn vương phủ có thể thấy được một ít. Nghe nói trước kia bệ hạ một mình ở đây, không để ý đến những vật ngoài này.”

An Trường Khanh nhấp môi cười, lại nói: “Tiết tiên sinh có từng khám đại phu chưa? Dưới trướng bệ hạ có một Hồ đại phu thiên về nghi nan tạp chứng, nếu Tiết tiên sinh muốn, ta có thể mời vị đại phu đó chẩn trị cho ngươi, không chừng có biện pháp chữa khỏi.”

Tiết Vô Y quay đầu lại cười nhìn y: “Vương gia thanh khiết lương thiện, chỉ nghe ta nói một buổi, liền muốn tìm y hỏi thuốc cho ta.”

An Trường Khanh hơi ngượng ngùng, lại sợ quá đường đột: “Ta chỉ cảm thấy, nên có nhiều người suy nghĩ vì bá tánh như tiên sinh.”

“Ta hiểu.” Tiết Vô Y ôn tồn nói: “Chẳng qua ta không hề bị bệnh, là trúng độc. Từ năm ta làm Thừa tướng. Đã trúng độc rồi, vốn dĩ nên chết sớm, nhưng mạng lớn kéo dài đến bây giờ, những năm này toàn nhờ Tễ Tuyết nghĩ hết biện pháp treo mạng cho ta.”

An Trường Khanh kinh ngạc quay đầu nhìn Tễ Tuyết. Tễ Tuyết vẫn luôn vô thanh vô tức mà theo sau Tiết Vô Y, dung mạo thượng thừa, nhưng thần sắc cực lạnh. Y cứ tưởng là nữ tì hoặc thị thiếp hầu hạ bên cạnh, không ngờ lại là đại phu.

Tiết Vô Y cười nói: “Tổ tiên của Tễ Tuyết từng là danh y thế gia, nàng nhận hết gia truyền, y thuật xuất thần nhập hóa. Độc mà nàng không giải được, có khám nữa cũng vô dụng. Chỉ có thể đa tạ ý tốt của Vương gia.”

Thấy gã không muốn, An Trường Khanh cũng không miễn cưỡng, chỉ đưa gã tới cửa, lại nói: “Tiết tiên sinh không vội về Tây Khương, nếu ở trạm dịch không có việc gì, có thể tùy thời tới vương phủ làm khách, cũng để ta tận lễ nghĩa của chủ nhà.”

Tiết Vô Y đồng ý, mới dẫn theo Tễ Tuyết chậm rãi rời đi.

An Trường Khanh ở phía sau nhìn, mới phát giác gã thật sự gầy bé dọa người, rõ ràng khoác áo choàng dày, nhưng vẫn thấy nhỏ hơn Tễ Tuyết đi theo sau. Giống một cây trúc xanh nhỏ bé, chỉ có dáng người đĩnh bạt bất khuất.

An Trường Khanh nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đó xoay người đi về.

Tiết Vô Y lên xe ngựa, không nhịn được mà ho khan thật mạnh. Khăn trong tay nhiễm máu, Tễ Tuyết đổi một chiếc sạch sẽ cho gã, lại nhét lò sưởi nhỏ vào trong ngực gã, thanh âm lạnh nhạt nói: “Y thuật của ta có cao minh, cũng luôn có chỗ bỏ sót, vì sao ngài không đồng ý để Nhạn Vương mời đại phu chẩn trị cho ngài?”

Cẩn thận lau khô vết máu bên môi, Tiết Vô Y uống một ngụm trà ấm nhuận họng, mới nói: “Ta chỉ tin y thuật của ngươi.”

Tễ Tuyết không tin gã, nếu người này thật sự nói dối, không ai có thể nhìn ra, nàng bỗng nói: “Ngài không muốn sống nữa, có phải không?”

Tiết Vô Y im lặng một lát, nói: “Vất vả bao nhiêu năm, ta cũng nên nghỉ ngơi một lát.”

“Ngài làm nhiều như vậy, kỳ thật chỉ vì lót đường cho Thương Khuyết? Ngài chết, vương đình sớm muộn sẽ tan. Đến lúc đó, nhất định Thương Khuyết có thể thắng.” Tễ Tuyết chất vấn nói: “Ngài vì hắn, ngay cả mạng cũng từ bỏ?”

“Sao ngươi lại biết ta đang tính kế cho hắn?” Tiết Vô Y ấn mi tâm, thở dài nói: “Ngươi biết, hắn vốn không muốn đặt chân vào tranh đấu triều đình, là ta cưỡng bách hắn bán mạng cho ta. Hiện giờ, cũng là ta tính kế để hắn làm vua. Hắn là thủ lĩnh hậu nhân Tây Khương, là người thích hợp nhất. Hắn sẽ là vị vua tốt, việc ta chưa làm được, hắn có thể làm được. Ngày sau tộc nhân Tây Khương sẽ không bị lăng nhục giẫm đạp, ngươi cũng có thể khôi phục tên thật, đưa y thuật Tống gia phát dương quang đại……”

Tễ Tuyết nhíu mày nhìn gã: “Về đạo lý lớn, ta không nói lại ngài. Nhưng ngài chết, chưa chắc Thương Khuyết chịu ngoan ngoãn làm vua.”

Tiết Vô Y lại cười: “Cho nên ngươi phải giúp ta, đừng để hắn biết.”

Xe ngựa chậm rãi đi, bánh xe ép cành khô trên đất, phát ra tiếng két, Tễ Tuyết trầm mặc, hai người không nói nữa, chỉ mơ hồ nghe được tiếng ho khan nhỏ.

***

An Trường Khanh về chính viện, thấy Tiêu Chỉ Qua nhíu mày trầm tư nhìn một bộ địa đồ.

“Sao đột nhiên lấy cái này ra?” Tiêu Chỉ Qua nhìn bản vẽ, là địa đồ mà tiền triều làm, lúc đó Tây Khương và Vũ Trạch chưa tách ra.

Tiêu Chỉ Qua chỉ vị trí Nam Hải nói: “Ta nghĩ, vì sao năm đó Tiết Thường và Hoài Như Dục cùng nhau phản bội Đại Nghiệp? Vì sao năm đó Thái Tổ không xuất binh bình định?” Còn có Nam Hải ghi trong sách cổ, có phải cùng một Nam Hải mà Tiết Thường phái người đến không? Vì sao Tiết Thường muốn phái người chuyển bí bảo đến Nam Hải? Rốt cuộc bí bảo kia là cái gì?

Quan trọng nhất là, tột cùng người trong tranh là thần thánh phương nào? Khi Tiết Thường chết ước chừng hơn 50 tuổi, nhưng từ di ngôn cùng bức tranh ông để lại, khiến người ta cảm thấy nam tử kia vẫn sẽ xuất hiện……

Lời của Tiết Vô Y, không chỉ không thể cởi bỏ bí ẩn, trái lại càng mang ra nhiều câu đố. Rất có khả năng người trong tranh kia cùng tộc với An Trường Khanh, nhưng trước mắt xem ra tộc Giao Nhân trừ việc nam nhân có thể sinh con, vẫn chưa nhìn ra chỗ nào khác hẳn người thường, như vậy năm đó đã xảy ra chuyện gì, mới khiến tộc Giao Nhân mai danh ẩn tích? Cứ thế tới bây giờ chỉ còn ghi lại đôi câu.

Phong thái của người trong tranh không tầm thường, lại có quen biết với Tiết Thường. Thời đại của Tiết Thường, quần hùng hợp lại gió nổi mây vần, nhân vật xuất sắc như vậy tuyệt đối không thể không lưu lại chút dấu vết, nhưng trừ bỏ Vương tộc Tây Khương đời đời truyền lại một bức tranh, không còn ghi lại điều gì về người đó.

An Trường Khanh nói: “Ta nghĩ tới một vấn đề khác. Tây Khương không gần biển, Tiết Thường phái thương đội đi qua cảnh nội Vũ Trạch mới có thể đến Nam Hải. Giả như lúc ấy thương đội mang theo một đống kho báu, cứ vậy đi qua Vũ Trạch đến Nam Hải, không sợ bị Vũ Trạch chặn giết sao? Trừ phi Tiết Thường cùng Hoài Như Dục có liên hệ, Hoài Như Dục cũng biết được hành trình đến Nam Hải. Nhưng như vậy, chẳng phải nói rõ Hoài Như Dục cũng có liên quan tới người trong tranh sao?”

Tiêu Chỉ Qua trầm ngâm, tán đồng nói: “Không phải không có khả năng, nếu lớn mật suy đoán thêm, lúc trước hai người phản bội Đại Nghiệp, có lẽ cũng liên quan tới tộc Giao Nhân, hoặc là nói người trong tranh. Dù sao Tiết Thường còn nói “Nợ của Tiết Thường, trả rồi”, hiển nhiên từng mắc nợ người trong tranh.”

Nhưng đến tột cùng ở giữa có gì vướng mắc, thì thiếu rất nhiều manh mối, vô pháp suy đoán.

An Trường Khanh nhụt chí nói: “Chuyện xa xưa như vậy, nếu thật sự không có cách điều tra rõ, không bằng quên đi. Dù gì cũng không biết bí bảo đó là gì, nói không chừng cũng không có kho báu gì.”

Tiêu Chỉ Qua xoa tóc y, thanh âm hơi trầm: “Không cần để ý bí bảo, ta chỉ để ý tộc Giao Nhân. Không điều tra rõ, trong lòng luôn không yên ổn. Huống hồ cũng không chỉ có một mình ngươi, còn có An Hoành cùng An Châu.”

Lúc Tiêu An Hoành và Tiêu An Châu sinh ra trên người không có hồng văn của tộc Giao Nhân, nếu dựa theo ghi chép họ tra được, đó chính là không có năng lực sinh dục của nam nhân tộc Giao nhân, không khác người thường. Nhưng trước mắt không xảy ra chuyện gì, khó bảo toàn sau này không xảy ra. Tiêu Chỉ Qua không phải người thích lảng tránh vấn đề, hiện giờ đã có manh mối, hắn muốn tiếp tục điều tra, mặc kệ là vì An Trường Khanh, hay vì hai đứa nhỏ cùng với hậu duệ của họ, hắn đều phải điều tra rõ.

An Trường Khanh ngẫm lại cũng cảm thấy hắn nói có đạo lý, việc này không điều tra rõ sẽ thành tai hoạ ngầm, liền nói: “Vậy tìm cơ hội, phái người đến Nam Hải tìm hiểu.”

Tác giả có lời muốn nói:

Túng Túng: Đi làm mệt quá, đến lúc ra ngoài du lịch rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi