BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

Sau khi tấn chức Thất Chuyển Kim Đan, Nhậm Thương Khung rõ ràng cảm giác được, cảnh giới bản thân tăng lên rất nhiều, toàn thân mỗi một tấc cơ bắp, đều tràn đầy sinh cơ.

- Thất Chuyển Kim Đan, quả nhiên là một cảnh giới hoàn toàn bất đồng ah. Sức chiến đấu hiện tại của ta, tối thiểu tăng lên gấp bội. Ha ha, Bất Hủ Đế Khí, quả nhiên là thần kỳ. Dùng tốc độ này, ta chỉ sợ trong vòng một năm, tựu có cơ hội trùng kích Thần Thông Cảnh!

Nhậm Thương Khung đối với đan điền cảnh giới của mình, đã có thêm nhận thức. Hoàn thành Chư Thiên đại viên mãn, đan điền cảnh giới quả nhiên là rất cường đại.

Bảy ngày, rất nhanh đã trôi qua.

Nhậm Thương Khung cả người sảng khoái, hôm nay tâm trạng hắn rất tốt.

Không khí làm cho người ta hô hấp say mê, ánh mắt Nhậm Thương Khung sâu xa, nhìn qua một vòng mặt trời đỏ, nhàn nhạt nói:

- Tàng Trân Các, hi vọng các ngươi không để cho ta thất vọng...

Phường thị dưới mặt đất của Vân Tụ Thành, vẫn phồn hoa náo nhiệt như cũ là.

Tàng Trân Các, lại không giống như ngày xưa, hôm nay cửa ra vào của Tàng Trân Các, treo bố cáo rất lớn: Hôm nay ngừng kinh doanh một ngày.

Tàng Trân Các, ước chừng nuôi hơn một trăm nhân viên, đều như lâm trận sẵn sàng đón địch. Nhất là Các chủ Lý Văn Thao nuôi một đám tinh anh tử sĩ, đều mai phục ở các hẻo lánh gần Tàng Trân Các.

Hôm nay là thời gian giao hàng, nhưng mà, trăm vạn linh dược, hắn căn bản không có chuẩn bị. Dùng năng lực của hắn, cũng không có thể ở trong bảy ngày, gom góp đủ số lượng đó.

Đà chủ đại nhân đã nói, chuyện này sẽ có an bài, Lý Văn Thao cũng chỉ có thể làm tốt bổn phận của mình. Những thứ khác, hắn muốn quản cũng quản không được.

Bất quá, muốn nói Lý Văn Thao một điểm lo lắng cũng không có, đó là giả dối. Sự cuồng ngạo của vị khách nhân kia, làm hắn rất lo sợ.

Nội tâm của hắn có một loại lo lắng, cảm thấy người nọ không dễ chọc. Thử nghĩ một chút, một người có can đảm đem năm vạn cao linh nhất phẩm linh thạch tùy ý đặt cọc, một là đầu óc có vấn đề, hai là có chỗ dựa vững chắc.

Hắn như thế nào cũng không thấy được. Đối phương là một người đầu óc có vấn đề.

Nói sau, người đầu óc có vấn đề, có thể một hơi ném ra năm vạn linh thạch sao?

Nói tóm lại, chuyện này, có lẽ đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực của Lý Văn Thao. Bất quá cũng may, người tổng phụ trách phường thị dưới mặt đất Ứng Vô Ưu ra mặt, do hắn ở sau lưng chủ trì đại cục, nhờ vậy Lý Văn Thao hắn cũng bớt lo lắng hơn.

Cửa ra vào của Tàng Trân Các, tên tiểu nhị biết Nhậm Thương Khung sớm nhất, vẻ mặt cũng là lo được lo mất. Người nọ là do ca ca hắn đưa tới, là phúc là họa, trước mắt còn không biết.

Một khi là tai họa, hắn có lẽ sẽ không sống được.

Thời điểm mặt trời sáng tỏ. Bỗng nhiên mí mắt nhảy dựng, tròng mắt trừng lớn, thẳng tắp nhìn qua phía trước. Dụi dụi con ngươi, xác định mình không có hoa mắt.

Toàn thân khẽ run rẩy, vội vàng quay người bỏ chạy, chạy vào đại sảnh, kêu lên:

- Tổng quản đại nhân, người kia… hắn đã đến.

Bên ngoài Tàng Trân Các, Nhậm Thương Khung ăn mặc như cũ, đơn thương độc mã đi tới Tàng Trân Các.

Trong cửa, Phó tổng quản Thân Hồng cố giả bộ khuôn mặt tươi cười, ra đón:

- Các hạ quả nhiên là người thủ tín, bảy ngày vừa đến. Nói đến là đến ah.

- Như thế nào, ngươi không chào đón?

Nhậm Thương Khung khẩu khí đạm mạc hỏi.

- Ha ha, đâu có đâu có, tài thần như các hạ, Tàng Trân Các chúng ta hoan nghênh còn không được nữa là.

Nhậm Thương Khung khoát tay áo:

- Lời khách khí không cần nói nhiều. Thời gian bảy ngày đã đến. Ta đến chỉ có một mục đích, là nhận hàng.

Vẻ mặt Thân Hồng khó xử, nhưng lại cười nói:

- Các hạ mời vào trong, Các chủ của ta đang đợi.

Trong đại sảnh là trận địa sẵn sàng đón địch. Hầu cận bên người Lý Văn Thao, tổng cộng có mười người, mà tổng quản Phong Kim Sơn, thì ôm quyền cười nói:

- Các hạ, bên này.

Nhậm Thương Khung dừng bước, lông mi nhẹ nhàng nheo một cái:

- Hàng đâu?

Phong Kim Sơn cười nói:

- Hàng đương nhiên là có, bất quá, các hạ là khách quý bực này, chúng ta cũng không thể lãnh đạm? Không ngại ngồi xuống nói chuyện làm ăn sau này, như thế nào?

Nhậm Thương Khung lạnh lùng nói:

- Như thế nào, muốn bịp bợm ta?

Phong Kim Sơn còn muốn nói gì đó, lại bị Nhậm Thương Khung thô bạo cắt ngang:

- Thân phận của ngươi không đủ, cút sang một bên.

Nhậm Thương Khung trực tiếp đi đến trước mặt Lý Văn Thao, ánh mắt lăng lệ ác liệt, nhàn nhạt nói:

- Ngươi là Các chủ, ta chỉ hỏi một câu, hàng đâu?

- Ha ha, hàng, đương nhiên là có. Bất quá, trước khi xem hàng, các hạ có mang đủ tiền hay không?

Lý Văn Thao cười ha hả nói xong, trong nội tâm lại thẳng bồn chồn.

- Ân?

Sắc mặt Nhậm Thương Khung lại lần nữa âm trầm xuống.

Phong Kim Sơn đi tới, cười nói:

- Các hạ, sinh ý có quy củ của sinh ý. Quy củ của Tàng Trân Các chúng ta, là trước thấy tiền, sau đó mới cho coi hàng.

- Tiền?

Nhậm Thương Khung nở nụ cười:

- Nếu như ta nhớ không lầm, bảy ngày trước, các ngươi đã thu tiền đặt cọc của ta. Tiền, các ngươi chẳng những đã nhìn, mà còn lấy rồi.

- Đây chẳng qua là tiền đặt cọc, là thành ý. Chúng ta muốn xem chính là toàn bộ tiền của cuộc làm ăn này.

- Nói như vậy, các ngươi là không thấy thỏ thì không ra ưng?

Nhậm Thương Khung lạnh lùng bật cười, thần thức bỗng nhiên toàn bộ triển khai, bước chân nhanh cực kỳ, ở chung quanh Tàng Trân Các du động, tốc độ của hắn nhanh đến mức, những người khác căn bản không có kịp phản ứng.

- Các hạ...

- Lớn mật, đây là trọng địa của Tàng Trân Các, người không có phận sự, không được xông loạn!

- Ngăn hắn lại!

Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh Tàng Trân Các đại loạn. Lý Văn Thao la to, chỉ tay ngăn trở Nhậm Thương Khung, Tàng Trân Các này tuy không coi là nơi tập trung toàn bộ đồ tốt, nhưng đúng là rất nhiều thứ tốt.

Tốc độ của Nhậm Thương Khung nhanh chóng, trong nháy mắt, ở trong mấy tầng lầu của Tàng Trân Các quét mấy một vòng. Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn khẽ động, hướng tầng hầm nhìn lại.

Lý Văn Thao sắc mặt đại biến, quát:

- Ngăn hắn lại!

Một khi tốc độ Nhậm Thương Khung khởi động, những người trong Tàng Trân Các, sao có thể ngăn được hắn? Khí thế cả người Nhậm Thương Khung giống như sóng biển tuôn qua, trực tiếp đánh mấy võ giả ngăn cản ra xa.

Nhậm Thương Khung bàn tay một trảo, trực tiếp phá tan cửa hầm, tiến nhanh vào trong.

Tầng hầm này, quả nhiên là có động thiên khác. Là nơi cất dữ đại bộ phận hàng hóa của Tàng Trân Các. Nhậm Thương Khung không chút khách khí, quét sạch tất cả.

Dạo qua tầng hầm một vòng, phát hiện mấy gian mật thất, hắn cũng đều quét sạch.

Gian mật thất cuối cùng, không ngờ lại là một đống sổ sách!

Nhậm Thương Khung hai mắt tỏa sáng, lật ra vài trang, vui mừng quá đỗi, không ngờ đây là sổ sách buôn bán mấy năm gần đây của Ứng Vô Nhai!

Tổng cộng có năm trăm khoản, tổng số cao tới mấy trăm vạn cao linh nhất phẩm linh thạch!

Đây là thu hoạch ngoài ý muốn ah!

- Bắt lấy hắn!

Lý Văn Thao nhìn thấy sổ sách bị đoạt, lòng vô cùng kinh hãi, thiếu chút nữa ngất đi.

Hắn như thế nào cũng nghĩ không đến, đối phương cư nhiên không nói đạo lý, nói động thủ là động thủ. Hơn nữa, còn trực tiếp vọt tới tầng hầm trắng trợn đánh cướp.

Muốn nói Linh dược của Tàng Trân Các, cướp đi thì cũng thôi. Nhưng hàng hóa trong hầm, tính toán đâu ra đấy, tối đa cũng là mười vạn cao linh nhất phẩm linh thạch.

Thế nhưng mà, những sổ sách kia, chính là hậu chiêu của hắn, ý định lưu lại làm bùa hộ mệnh. Sợ một ngày Ứng Vô Nhai không dùng hắn nữa, sẽ cùng nhau xuống nước.

Sổ sách này, là tấm bùa hộ mệnh tốt nhất khi Ứng Vô Nhai muốn giết người diệt khẩu, không nghĩ tới, Ứng Vô Nhai còn chưa nhìn thấy, lại bị người này cướp đi.

Thứ này nếu như lộ ra, toàn bộ Vân Tụ Thành sẽ oanh động, thậm chí toàn bộ Thiên Thương phân đà sẽ rơi vào biển máu!

Mà Lý Văn Thao hắn, khẳng định đầu người khó giữ được. Đừng nói sổ sách này bị phơi bày ra, chỉ cần Ứng Vô Nhai biết hắn hai lòng, bảo lưu lại sổ sách, đó cũng là tử tội diệt cửu tộc. Dùng thủ đoạn của Ứng Vô Nhai, tuyệt đối sẽ diệt cửu tộc hắn!

Cho dù Lý Văn Thao hắn là người cô đơn, không có cửu tộc để diệt, nhưng hắn không muốn chết, nếu muốn chết, hắn đã không lưu lại sổ sách.

Trong lúc nhất thời, toàn thân Lý Văn Thao như rơi vào hầm băng, quát to:

- Ngăn hắn lại, giết hắn đi!

Thân hình Nhậm Thương Khung như tia chớp, cường đại Bất Hủ Đế Khí xông ra, trực tiếp đem tất cả người ngăn cản đánh bay.

Cười to tháo chạy ra đến đại sảnh.

Ở cửa đại sảnh, Phong Kim Sơn mang theo một đám thủ hạ, ngăn cản lối ra, quát:

- Các hạ, ngươi thật to gan, dám đến Tàng Trân Các giương oai?

- Giương oai?

Nhậm Thương Khung không giận ngược lại cười:

- Tàng Trân Các ngươi lấy tiền của ta, lại dám lừa gạt ta! Toàn bộ Tàng Trân Các này, đều không có trăm vạn linh thạch Linh dược, còn dám hỏi ta trăm vạn linh thạch? Hẳn là các ngươi muốn giết người cướp của?

- Hừ, các hạ tựa hồ cũng không phải là vì mua sắm linh dược a!

Phong Kim Sơn cười lạnh.

Hôm nay, bọn hắn bày ra thiên la địa võng, cũng không sợ người này đào thoát. Lý Văn Thao mang theo cận vệ, cũng vây qua, quát lạnh nói:

- Các hạ, bổn Các chủ không cần biết ngươi là người phương nào, nhanh giao ra đồ vật mà ngươi đánh cướp, ta có thể cho ngươi một con đường sống!

- Sinh lộ?

Nhậm Thương Khung cười ha hả:

- Ha ha, Tàng Trân Các thu tiền đặt cọc của ta, lại không để cho ta lấy hàng, ta lấy chút Linh dược kia, đó là đã nể mặt các ngươi!

- Các hạ, người sáng mắt không nói tiếng lóng. Ngươi đến cùng vì sao mà đến?

Phong Kim Sơn trong lúc nhất thời, cũng có chút ít ác nô lấn chủ, đem việc của Lý Văn Thao gạt qua một bên.

- Ngươi cảm thấy vì cái gì?

Phong Kim Sơn sắc mặt trầm xuống:

- Đến thời điểm này, ta và ngươi đều biết rõ. Nếu như ngươi là tới điều tra, như vậy rất tốt, Vân Tụ Thành này, ngươi có chắp cánh cũng không thể bay ra được.

- Ha ha, chỉ bằng ngươi sao?

Nhậm Thương Khung không nói hai lời, bỗng nhiên vọt mạnh một cái, bàn tay một trảo, trực tiếp chụp vào mặt Phong Kim Sơn, hét lớn một tiếng:

- Phá cho ta!

Phong Kim Sơn nhìn thấy tốc độ nhanh chóng bực này, cũng là kinh hãi, liên tiếp lui về phía sau. Nhưng mà tốc độ của Nhậm Thương Khung, lại nhanh hơn hắn gấp bội.

Chưởng phong trực tiếp đập đến mặt. Chỉ nghe "BA~" một tiếng, âm thanh đứt gãy thanh thúy truyền đến. Thủ cấp của Phong Kim Sơn, nhanh như chớp rớt xuống cửa ra vào, vừa vặn rơi xuống dưới chân Phó tổng quản Thân Hồng.

Thân Hồng xưa nay bị Phong Kim Sơn áp bách, giờ phút này nhìn thấy Phong Kim Sơn bỏ mệnh, vốn hẳn nên mừng rỡ mới đúng, nhưng hắn giờ khắc này, căn bản mừng rỡ không nổi, toàn thân giống như bị hóa đá, hai chân không cách nào động đậy được

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi