BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

- Ngươi... Ngươi giết Phong tổng quản?

Thân Hồng Phó tổng quản vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, thân thể run rẩy không ngừng.

- Như thế nào, giết không được sao?

Nhậm Thương Khung cười ha ha, thân giống như cầu vồng, trực tiếp bổ nhào qua, năm ngón tay đã bắt được mặt của Thân Hồng.

BA~!

Năm ngón tay vừa dùng lực, đầu Thân Hồng giống như một cái đào chín, bị trảo đến nát bét.

Nhậm Thương Khung sát tính dâng lên, hai đấm như bằm tỏi, bước chân như rồng cuốn hổ chồm, xông lên mọi nơi. Bất Hủ Đế Khí, mỗi một quyền đánh ra, đều chấn đắc hư không, thảm thiết không thôi.

Mỗi một quyền xuống, đều có một cái đầu bị đập nát.

Phốc, phốc, phốc!

Nhậm Thương Khung giống như hổ giữa bầy dê, trong nháy mắt, liền đem hộ vệ của Tàng Trân Các quét ngã hơn phân nửa. Lý Văn Thao vẻ mặt hoảng sợ, hai tổng quản dưới tay hắn, trước sau đều bị Nhậm Thương Khung đánh chết.

Mà cái gọi là tinh anh dưới tay mình, thậm chí cơ hội đánh trả cũng không có.

Mắt nhìn đối phương muốn xung phong liều chết tới, Lý Văn Thao sắc mặt xám ngoét, kêu lên:

- Dừng tay, dừng tay!

Nhìn Tàng Trân Các Các chủ khuôn mặt kinh hãi, Nhậm Thương Khung cũng không ngừng lại, giống như mãnh hổ xuống núi, không lưu tình chút nào.

Trong nháy mắt, thủ hạ của Lý Văn Thao, toàn bộ bị Nhậm Thương Khung càn quét sạch sẽ.

Lý Văn Thao nhìn quanh tả hữu, ngoại trừ một mảng lớn thi thể thê thảm ra, thì không còn một thủ hạ, trong nội tâm sợ hãi tới cực điểm.

- Ngươi... Ngươi đến cùng là người nào?

Nhậm Thương Khung từng bước một tới gần, hiển nhiên là định dùng khí thế của Bất Hủ Đế Khí, đem tinh thần của Lý Văn Thao này đánh nát.

- Ngươi hỏi ta là ai? Đã đến giờ khắc này, ta là ai đối với ngươi mà nói, còn trọng yếu sao? Ta là ai? Ta là chúa tể của tánh mạng ngươi!

Lý Văn Thao bước chân lảo đảo, liên tiếp lui về phía sau:

- Ngươi không được qua đây. Ta... Ta biết ngươi là sứ giả đến điều tra.

- Lý Văn Thao, ta không giết ngươi, không phải là vì ngươi có cái gì đặc biệt. Trong mắt của ta, mạng của ngươi, cùng bọn họ không có gì khác nhau.

- Đúng, đúng! Sứ giả đại nhân,xin ngài tha cho ta một mạng.

- Tha cho ngươi cũng được, nhưng người phải đứng ra làm chứng, vạch trần Ứng Vô Nhai. Nếu không, ngươi hãy theo chân bọn hắn đi.

Lý Văn Thao lâm vào do dự. Hắn là chó của Ứng Vô Nhai, dùng thiên địa thệ ước thề qua. Trừ khi Ứng Vô Nhaichết, nếu không thiên địa thệ ước sớm muộn gì cũng ứng nghiệm.

- Ta không thích dài dòng, ta cho ngươi ba tiếng đếm để cân nhắc. Một, hai...

- Ta... Ta đồng ý!

Lý Văn Thao hôm nay cũng là vò đã mẻ lại sứt, dù sao đáp ứng có lẽ chưa chắc sẽ chết lập tức. Không đáp ứng, tất chết cùng những người kia.

Lý Văn Thao rất nhát gan, cũng rất yêu quý tánh mạng của mình.

- Tốt ngươi rất thông minh. Không ngại nói cho ngươi biết, Thiện Hỏa thủ hạ của Ứng Vô Nhai, cũng đã đầu nhập vào ta. Tuy giá trị lợi dụng của các ngươi không lớn. Nhưng ít nhất ta có thể nói cho ngươi biết, kẻ thuận ta, có thể bảo vệ mạng chó! Kẻ nghịch ta, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Nhậm Thương Khung đem theo Lý Văn Thao rời khỏi Tàng Trân Các.

Giờ phút này, Tàng Trân Các đánh nhau đã làm rất nhiều người chú ý, trước Tàng Kinh Các đã tụ tập không dưới một ngàn người tò mò.

Nhậm Thương Khung đem Lý Văn Thao xách trong tay, nhảy lên đỉnh Tàng Trân Các.

- Chư vị, Các chủ Lý Văn Thao này, chắc hẳn tất cả mọi người đều biết. Người này bị Thiên Thương phân đà đà chủ Ứng Vô Nhai bức hiếp, giúp Thiên Thương phân đà buôn bán linh dược biển thủ, chứng cớ vô cùng xác thực! Chư vị cũng biết, Thiên Thương phân đà những năm này, ngầm chiếm Linh dược của Thiên Các tổng bộ, một mình cắt xén hai phần ba. Qua tay giao dịch, kiếm được món lợi kếch sù, nhiễu loạn trật tự thị trường dưới mặt đất. Lý Văn Thao này, là một trong những đồng lõa!

- À? Còn có chuyện như vậy?

- Đúng vậy, không phải nói, Linh dược của phân đà chúng ta, là bị đạo tặc của Man Hoang chi địa trộm sao? Tại sao lại biến thành đà chủ đại nhân biển thủ?

- Không phải là cố ý quấy rối phân đà chứ?

Nhậm Thương Khung đem Lý Văn Thao đẩy lên trước, quát:

- Lý Văn Thao, ngươi tự nói đi.

Lý Văn Thao nơm nớp lo sợ:

- Ta... Chư vị, ta xin lỗi, ta là bị đà chủ đại nhân bức hiếp. Hắn những năm gần đây, xác thực một mình cắt xén linh dược, chuyển xuống phường thị dưới mặt đất, bán cho Man Hoang chi địa, giúp Man Hoang chi địa phát triển.

Mấy câu nói đó, là hắn tự biên tự diễn, để cho Nhậm Thương Khung có chút thưởng thức, lớn tiếng kêu lên:

- Các vị đã nghe chưa? Ứng Vô Nhai ăn cây táo, rào cây sung, biển thủ Linh dược còn không nói, còn đem Linh dược bán cho Man Hoang chi địa. Giúp Man Hoang chi địa trở nên mạnh mẽ, uy hiếp địa vị thông trị của Thiên Các. Chuyện này, chính là nuôi hổ gây họa, tội ác tày trời! Các ngươi cũng biết, Ứng Vô Nhai làm như vậy chính là phản lại nhân loại! Các ngươi có nghĩ tới hay không, tương lai có một ngày, Man Hoang chi địa nhờ linh dược của chúng ta mà trở nên mạnh mẽ, công kích Thiên Các, các ngươi sẽ là tiền phương tham chiến? Các ngươi có nghĩ tới không, Ứng Vô Nhai làm như vậy, chính là đào mộ cho các ngươi, là uống máu các ngươi, bán đứng an nguy các ngươi, bán đứng con dân dưới sự thống trị của hắn?

Những lời này, rất có tính kích động. Đem tội danh gán cho Ứng Vô Nhai không nói. Còn kích động cảm xúc của những võ giả này.

- Đúng vậy, mẹ nó, nếu như việc này là thật, ta nhất định sẽ giết hắn.

- Ta còn chưa biết vì sao Vân Tụ Thành mấy năm này lại nhiều võ giả của Man Hoang như vậy. Hóa ra là do Ứng Vô Nhai ăn cây táo rào cây sung.

- Xem ra, chuyện này rất có khả năng!

- Tuyệt đối có khả năng, ta nghe rất nhiều thế lực gia tộc nói, bọn hắn hàng năm nộp lên linh dược đều đầy đủ, căn bản không có bị trộm, không biết thế nào khi vừa tới phủ Đà chủ lại bị mất.

- Ha ha, chẳng lẽ kho hàng của phủ đà chủ không khóa lại sao? Không có cấm vệ sao? Không có một điểm phòng bị sao?

- Ta xem chính là biển thủ!

- Biển thủ thì cũng thôi đi, hắn bán cho Man Hoang bộ lạc, đây là làm địch nhân lớn mạnh, suy yếu chính mình ah. Đây tuyệt đối là hành vi phản tặc!

- Quá ghê tởm!

Những năm gần đây, Thiên Thương phân đà đà chủ Ứng Vô Nhai thống trị tàn bạo, danh tiếng càng ngày càng sa sút, phía dưới cũng tích lũy không ít oán khí.

Hôm nay bị Nhậm Thương Khung cỗ động, phẫn nộ thoáng cái bạo phát. Lên án công khai bắt đầu.

- Kiên quyết đả kích biển thủ!

- Đả kích tên ngu xuẩn này, đả kích ăn cây táo, rào cây sung!

Thanh âm lên án công khai, hết lớp này tới lớp khác, trong lúc nhất thời, oán khí toàn bộ bạo phát đi ra. Một truyền mười, mười truyền trăm, sau đó nhanh chóng truyền khắp mọi nơi.

Mà Nhậm Thương Khung thì đứng ở chỗ cao, thần thức toàn bộ mở rộng. Hắn cảm thấy kỳ quái, lẽ ra, hôm nay đến Tàng Trân Các giao dịch, sau lưng cần phải có người âm thầm chú ý.

Vì cái gì, người sau lưng này một mực không ra mặt?

Chẳng lẽ nói, Ứng Vô Nhai căn bản không có kế sách ứng đối? Không có khả năng! Nhậm Thương Khung lập tức phủ nhận khả năng này. Dùng tính cách của Ứng Vô Nhai, hắn không có khả năng bỏ mặc.

Như vậy người ở đâu?

Mặc kệ có người hay không, Nhậm Thương Khung cũng biết, hôm nay đã đạt được mục đích. Nếu như không có những sổ sách kia. Nhậm Thương Khung tuyệt đối sẽ không đánh rắn động cỏ.

Hôm nay... Đã có sổ sách trong tay, kế hoạch của hắn tự nhiên đại biến theo.

Không có sổ sách mà nói, hắn sẽ đại sát một hồi, tiếp tục giữ gìn thân phận Man Hoang chi địa, để Ứng Vô Nhai tiếp tục nghi kỵ.

Mà hôm nay, đã có sổ sách trong tay, chứng cớ vô xác thực, kế hoạch của hắn cũng biến đổi theo. Hiện tại... sự tình huyên náo càng lớn, càng xôn xao, thì Thiên Các tổng bộ càng chú ý.

Bất kể như thế nào, trước khi điều tra ra, phải để tổng bộ kiềm chế Ứng Vô Nhai một chút.

Mà bây giờ, Nhậm Thương Khung thông qua Lý Văn Thao, đem sự tình công bố tại chúng, đem Ứng Vô Nhai triệt để lộ ra, cái đó mới tuyệt đối là hiệu quả kinh người.

Ứng Vô Nhai ở trong hang ổ, ta dùng một chiêu rút củi dưới đáy nồi, hủy thanh danh Ứng Vô Nhai, đưa hắn từ vương tọa cao cao tại thượng kéo xuống, làm cho cả Thiên Thương phân đà đều nghi vấn hắn, suy yếu quyền uy của hắn.

Kể từ đó, cho dù Ứng Vô Nhai có cường thế cỡ nào, cũng không thể đem toàn bộ người trong Thiên Thương phân đà giết sạch, nếu hắn làm vậy, càng chứng minh có tật giật mình.

Hắn không ngăn chặn tin tức, mặc cho tin tức lan truyền, tất nhiên sẽ huyên náo xôn xao.

Vô luận như thế nào, một chiêu rút củi dưới đáy nồi này, sẽ làm cho Ứng Vô Nhai đứng ngồi không yên.

Những người điều tra trước kia, hoặc là địa vị không đủ, hoặc là tư lịch không đủ, hoặc là thực lực không đủ, không rõ ràng chân tướng, không có chứng cứ xác thực, cũng không dám đem sự tình làm lớn, càng không có khả năng công bố tội ác của Ứng Vô Nhai.

Mà Nhậm Thương Khung, thì không sợ gì cả.

- Chư vị, đúng hay sai, một ngày nào đó sẽ được công bố. Hành vi phạm tội của Ứng Vô Nhai, chắc hẳn trong nội tâm chư vị cũng đã có ngọn nguồn. Ta chỉ muốn nói cho chư vị biết, nghịch tặc bực này, hdưới có lỗi với con dân hắn trị vì, trên có lỗi với Thiên Các đã bồi dưỡng hắn. Trời xanh làm chứng, nghịch tặc Ứng Vô Nhai, thiên không tru chi, ta tất tru chi!

Nhậm Thương Khung thúc dục Bất Hủ Đế Khí, làm cho người phía dưới cảm thấy có một lực lượng làm bọn họ tin phục.

Đây là Hạo Nhiên Chính Khí, đây là thiên địa uy nghiêm!

Ngay lúc này, phía trên truyền đến một tiếng lôi rống:

- Yêu nghiệt phương nào, lại tới nơi này tà thuyết mê hoặc lòng người?

Đạo thanh âm này, ngưng âm thành lôi, theo bốn phương tám hướng vang lên, cuồn cuộn mà xuống, khí thế vô cùng.

- Ah! Là Thần Thông cường giả!

Thần Thông Cảnh uy áp, cơ hồ đêm tất cả phường thị bao phủ, tìm không thấy một khe hở.

Trước kia vẫn còn một ít võ giả lên án công khai Ứng Vô Nhai, lúc này đều đóng chặt miệng, cẩn thận thối lui vào đám đông.

Bọn hắn biết rõ, nhất định là cường giả của phủ đà chủ giá lâm!

Một người quần áo hoa lệ, giống như vương giả nhân gian, từ đối diện chậm rãi đi vào. Người này tướng mạo thanh kỳ, ngược lại có vài phần bộ dạng đắc đạo cao nhân.

Ngón tay thon dài, giống như mỹ ngọc điêu khắc, làm cho người ta thấy chướng mắt.

- Mộ Dung đại nhân!

Có vài người nhận ra kẻ này, không ngờ lại là người mạnh nhất bên cạnh đà chủ đại nhân... Mộ Dung!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi