BẤT HỦ THẦN VƯƠNG

Mộ Dung, người làm cho hơn trăm triệu con dân của Thiên Thương phân đà run sợ, không ngờ lại là một người văn nhã như thế?

Trước kia nghe qua đại danh của Mộ Dung, nhưng chưa từng gặp mặt, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là rất bất ngờ.

Nhìn vẻ bên ngoài, tựa như một thư sinh nho nhã, không ngờ lại là danh chấn một phương, thủ đoạn cay độc Mộ Dung đại nhân?

Nhìn người không thể xem bề ngoài!

Mộ Dung không ngừng đến gần, khí thế cũng không ngừng phóng thích. Thần Thông Cảnh cường giả, muốn lập uy, uy áp này một khi khuếch tán đi ra, giống như cuồng phong muốn đi tất cả.

Những võ giả trước kia công khai lên án Ứng Vô Nhai, dưới uy áp cường đại, không ngừng rút lui, nhưng ngực vẫn giống như bị đại chuỳ đập mạnh, máu tươi cuồng phun.

Thẳng đến khi cách xa trăm trượng, mới cảm giác được uy áp có chút giảm bớt.

Ánh mắt Nhậm Thương Khung không màng danh lợi, nhìn qua người này tới, cười nhạt nói:

- Các hạ tìm những người vô tội kia lập uy, tựa hồ có chút mất mặt đó.

Biểu lộ của Mộ Dung như giếng nước yên tĩnh, nhàn nhạt nói:

- Yêu nghiệt, ngươi ăn mặc như Man Hoang chi địa, lại dám ở nơi này giảng yêu thuyết mê hoặc chúng nhân, phá hư cục diện đoàn kết của Thiên Thương phân đà. Nói, rốt cuộc ngươi là người của bộ lạc?

- Ha ha ha, quả nhiên, quả nhiên.

Nhậm Thương Khung cười ha hả:

- Mạc Dung, cơn tức này của ngươi, cùng cách ăn mặc của ngươi rất giống, tràn đầy khí tức ngụy quân tử. Người sáng mắt không nói tiếng lóng, đến giờ phút này, ngươi lại không biết lai lịch của ta sao?

Mộ Dung mày cũng không nhăn chút nào:

- Ta chỉ biết, ngươi là yêu nghiệt bên ngoài, mê hoặc lòng người. Hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Hắn đương nhiên phải ấn định Nhậm Thương Khung là cường giả của Man Hoang chi địa, như thế mới có thể triệt tiêu những lý luận vừa rồi kia của Nhậm Thương Khung.

Mấu chốt nhất chính là, nếu như hắn thừa nhận Nhậm Thương Khung là sứ giả của Thiên Các, chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận Thiên Thương phân đà biển thủ?

Điểm cong cong thẳng thẳng ấy, Mộ Dung tự nhiên là tinh tường. Cho nên, biện pháp giải quyết chỉ có một, chính là đội lên thân phận yêu nghiệt, đem đối phương diệt sát.

Chỉ cần diệt sát ở hiện trường, mặc kệ người đến là ai, vấn đề giải quyết hậu quả, trời sập xuống cũng có người đỡ đòn.

Đối với Mộ Dung mà nói, có một chỗ tốt, chính là một thân trang phục của đối phương, là cách ăn mặc của Man Hoang, cho dù hắn đem đối phương đánh chết, cũng có cách chống chế.

Cho nên, Mộ Dung rất tự tin, hắn căn bản không có lý do bối rối.

Tuy thực lực đối phương không tệ, nhưng hiển nhiên chỉ là một Thiên Nhân Cảnh cường giả, một võ giả ngay cả Cửu Chuyển Kim Đan cũng chưa đến, ở trong mắt Mộ Dung hắn, tựa như là một hài tử vậy.

Nhỏ bé, quả thực nhỏ bé đến mức không có ý nghĩa.

Nếu không phải Ứng Vô Ưu cấp tốc thông báo, Mộ Dung hắn căn bản sẽ không tới.

- Ứng Vô Ưu thân là Cửu Chuyển Kim Đan cường giả, lại làm việc quá nhát gan. Chỉ là một thất chuyển Kim Đan, hắn lại không dám ra mặt giết chết, lại để cho hắn có cơ hội tà thuyết mê hoặc người khác. Ứng Vô Ưu này, nếu không phải là tộc đệ của đà chủ đại nhân, chỉ sợ sai lầm hôm nay, đủ chết mười lần.

Trong nội tâm Mộ Dung đối với Ứng Vô Ưu, cũng có phê bình kín đáo. Trước kia, Ứng Vô Ưu này ở phường thị dưới mặt đất. Chứng kiến Nhậm Thương Khung cường thế chém giết Tàng Trân Các, tự hiểu không có gì nắm chắc, cho nên vội vàng thông báo cho phủ đà chủ.

Nhậm Thương Khung cười dịu dàng, mặc dù trước mặt là Thần Thông Cảnh cường giả, hắn cũng không có áp lực chút nào. Nếu như là vài ngày trước, hắn chưa đột phá Thất Chuyển Kim Đan, có lẽ nghe được thanh âm của Mộ Dung, sẽ nghĩ biện pháp bỏ chạy.

Nhưng mà, sau khi đột phá Thất Chuyển Kim Đan, hắn tự tin, cho dù không thể đánh bại đối thủ, nhưng quần nhau một trận là không có vấn đề.

Dưới mắt, đúng là cơ hội đả kích thanh danh của Ứng Vô Nhai tốt nhất, hắn sao có thể bỏ chạy chứ? Chạy mà nói, Mộ Dung hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn sắt máu, đem những lời vừa rồi san bằng.

Đây tuyệt đối không phải là chuyện mà Nhậm Thương Khung hi vọng phát sinh.

Lập tức cười nhạt nói:

- Ngươi trái một câu yêu nghiệt, phải một câu yêu nghiệt. Nhưng lại không biết, chuyện xấu mà Thiên Thương phân đà ngươi làm, xúc phạm thiên quy, phải chăng thích hợp hai chữ yêu nghiệt này hơn hay sao?

- Lớn mật!

Trên mặt bình tĩnh kia của Mộ Dung, bỗng nhiên hiện lên một sát cơ lăng lệ ác liệt.

Con mắt có chút híp lại, Mộ Dung thản nhiên nói:

- Yêu nghiệt, cho ngươi hai lựa chọn, một là tự vận tại chỗ, hai là để ta tự tay diệt sát, trảm yêu trừ ma.

- Mộ Dung, ngưu bức như thế đủ chưa?

Nhậm Thương Khung bỗng nhiên khởi động, tay phải oanh một cái, trực tiếp đánh ra một đại thủ ấn, hào hùng tỏa ra, khí thế như Bạch Hồng Quán Nhật, kinh người cực kỳ, nương theo đại thủ ấn đánh ra, Nhậm Thương Khung cười to nói:

- Ta ghét nhất chính là loại ngụy quân tử như ngươi!

Oanh, oanh!

Nhậm Thương Khung liên tục đánh ra hai đại thủ ấn, hai đại thủ ấn này, chỉ là công kích thăm dò của Nhậm Thương Khung, có hình, có thế, nhưng mà không có tinh hoa của Cửu Dương Đại Thủ Ấn.

Nhưng dù vậy, sau khi tiến vào Kim Đan, hai thủ ấn của hắn, so với lúc trước mạnh hơn năm ba lần. Hai thủ ấn cực lớn nhô lên cao áp tới.

Ánh mắt Mộ Dung khẽ động, phảng phất phát giác được cái gì.

Bỗng nhiên thân hình nhoáng một cái, cả người giống như hư ảnh phiêu tán, trực tiếp biến mất trong hư không.

- Đại thần thông, thuấn di!

Thuấn di này, là ở nguyên tại chỗ trực tiếp biến mất, mà không phải là mượn nhờ thân pháp biến mất. Đây là một môn thần thông, chỉ có Thần Thông Cảnh cường giả, mới có thể nắm giữ!

Người đang xem cuộc chiến xa xa, nhìn Mộ Dung này thi triển thần thông thuấn di, cả đám đều tràn đầy kinh ngạc cùng sợ hãi.

Loại thần thông này, bọn hắn chỉ có nghe qua, không nghĩ tới hôm nay rốt cục nhìn thấy có người thi triển!

Một người, hư không tiêu thất. Cái đó và bất luận thân pháp di động gì, hoàn toàn bất đồng, có thể nói là không cùng khái niệm.

Thuấn di, trong hư không tiêu thất, từ không gian này di động đến một không gian khác. Đây là xuyên thẳng qua, không phải Thần Thông Cảnh thì không có khả năng nắm giữ!

Đương nhiên, thần thông thuấn di này, cũng chia mạnh yếu. Như Thần Thông Cảnh cường giả, nhiều nhất chỉ thuấn di trong phạm vi mấy trăm mét, không có khả năng hoàn thành Bước Nhảy Không Gian.

Như loại thuấn di ngay lập tức này, trực tiếp thuấn di vượt qua hư không, Đại Đạo cường giả cũng rất khó làm được, phải mượn nhờ thủ pháp đặc thù, hoàn thành viễn trình thuấn di không gian.

Bất quá, Nhậm Thương Khung đã có can đảm cùng Mộ Dung động thủ, tự nhiên là đối với thủ đoạn của Thần Thông Cảnh hiểu rõ. Mặc dù không nghĩ Mộ Dung sẽ áp dụng thần thông thuấn di, nhưng mà, Nhậm Thương Khung sớm có phòng bị.

Toàn thân phát ra kim quang chói lóa. Kim quang của Bất Hủ Đế Khí cấu thành vách tường phòng ngự.

Trong phạm vi mười thước chung quanh hắn, toàn bộ kiên cố như tường đồng vách sắt. Ở trong phạm vi này, Bất Hủ Đế Khí có lực khống chế tuyệt đối.

Đây là địa bàn thuộc về Bất Hủ Đế Khí, thuộc về lĩnh vực tuyệt đối của Nhậm Thương Khung hắn.

Thân ảnh Mộ Dung, bỗng nhiên xuất hiện cách Nhậm Thương Khung hơn sáu trượng, trong tay cầm một trường thương, tản mát ra thanh mang đáng sợ, ngưng tụ thành một kích cầu vồng, đâm thẳng tới mặt Nhậm Thương Khung.

Một kích này, giống như Ngân Hà đổi chiều, nước rơi trút xuống, khí thế to lớn, chấn động hư không bốn phía. Trong nháy mắt, hư không bốn phương tám hướng giống như đình chỉ lưu động.

Một kích này, không ngờ lại làm cho hư không cô đọng ngắn ngủi.

Mà ngay cả những võ giả vây xem, trong nháy mắt này, phảng phất thần kinh cũng bị khống chế, giống như hình nhân nhìn lên bầu trời.

Một kích này của Mộ Dung, vậy mà làm cho không gian đình chỉ.

Một kích đáng sợ như thế, vọt tới lĩnh vực của Nhậm Thương Khung.

Ánh mắt Nhậm Thương Khung bình tĩnh, ở trong hư không, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại. Tay bắt thủ quyết, biểu lộ trang nghiêm. Từ năm ngón tay không ngừng xuất hiện kim quang chói lóa đến đáng sợ.

Nhậm Thương Khung nhẹ nhàng ngâm xướng:

- Nhật xuất đông phương, thần khí huy hoàng; nuôi nấng chúng sinh, địa ngục thiên đường. Liệt nhật dung kim, kim quang như lửa, duy ta Cửu Dương!

Khẩu quyết cùng thủ quyết cùng sử dụng, đột nhiên lòng bàn tay Nhậm Thương Khung xuất hiện một đạo quang mang màu vàng, tia sáng này, tựa như một mặt trời đang dâng lên.

Trong giây lát, hào quang này tỏa sáng dị sắc, giống như ngàn vạn tinh hoa mặt trời bắn ra, ngưng tụ thành một đại chưởng màu vàng!

- Cửu Dương Đại Thủ Ấn!

Lòng bàn tay Nhậm Thương Khung đẩy ra, đại thủ ấn này dung hợp thái dương tinh hoa, dâng lên mà ra. Đại thủ ấn Này vỗ ra, giống như mặt trời nhô lên cao, dung kim hóa thiết, vô kiên bất tồi!

Một kích kia của Mộ Dung, chính là toàn bộ công lực của hắn ngưng tụ thành. Hắn căn bản không có ý định cho đối thủ một cơ hội, cho nên, ra tay là tuyệt chiêu trí mạng.

Nhưng mà, một kích lăng lệ ác liệt này, phối hợp với thần thông thuấn di cường đại. Thời điểm một kích đâm đến, Cửu Dương Đại Thủ Ấn của Nhậm Thương Khung, cũng ngưng kết đi ra.

Cửu Dương Đại Thủ Ấn trực tiếp chụp vào một kích kia!

Lửa bắn tung tóe, thanh âm như Thương Long gào thét. Hai loại màu sắc, hai đạo uy năng, lập tức xoắn lại với nhau, Long Tranh Hổ Đấu, ở trong hư không áp chế lẫn nhau.

Một kích này, đều là công kích mạnh nhất của hai người.

Cửu Dương Đại Thủ Ấn của Nhậm Thương Khung lúc này, có thể nói vượt xa gấp mười lần lúc trước, là dung hợp thái dương tinh hoa, lĩnh ngộ tinh hoa của Cửu Dương Đại Thủ Ấn.

Thực ấn này, cũng đem uy năng của Bất Hủ Đế Khí tăng lên tới một tình trạng siêu việt cảnh giới.

Oanh!

Lực chấn động cường đại, chấn đắc nghiền nát hư không, kiến trúc bốn phía bị lực lượng cường đại này làm chấn động, ầm ầm sụp đổ.

Mộ Dung dữ tợn cười một tiếng, thúc dục lực lượng lần nữa, ý đồ một kích đem Nhậm Thương Khung diệt sát.

- Trường Thương Vấn Thiên, thần thông vô địch, phá cho ta!

Khí lưu của trường thương, giống như Long gầm Hổ khiếu, không ngờ hình thành Chân Long ý, mang theo khí tức rung động mãnh liệt, nuốt phong nhả nguyệt, cuồng bạo mà đến.

Nhưng mà, Cửu Dương Đại Thủ Ấn do Nhậm Thương Khung ngưng kết ra, được Bất Hủ Đế Khí viện trợ, chẳng những không bị tách ra, ngược lại càng lao mạnh, vô luận trường thương kia trùng kích như thế nào, thủy chung không cách nào phá vỡ thủ ấn này.

Trong lòng Nhậm Thương Khung cũng than nhẹ:

- Không hổ là Thần Thông Cảnh cường giả, nếu ta hôm nay không ngưng kết ra thủ ấn thực chất, thì không cách nào đánh tan công kích của đối phương. Thần Thông Cảnh cường giả, thực thâm bất khả trắc!

Nhất niệm như vậy, Nhậm Thương Khung thét dài một tiếng, dĩ nhiên đã có chủ ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi