BẤT TIẾU PHÙ ĐỒ

Sáng sớm, Mặc Phi được Đề nhi hướng dẫn đi tìm hiểu hoàn cảnh trong uyển.

Trong lúc tản bộ, Mặc Phi nhìn kỹ Đề nhi đang rập khuôn theo sau bên người, phát hiện sắc mặt của nàng hơi tối tăm, giữa hai đầu lông mày mang vẻ mệt mỏi, vì thế bèn hỏi: “Thân thể Đề nhi không khoẻ à? Sắc mặt có vẻ không được tốt.”

Đề nhi hơi sửng sốt, vội trả lời: “Đêm qua tiểu nô ngủ rất trằn trọc, không ngừng gặp ác mộng, thế cho nên hôm nay mới mất tinh thần, thật sự thất lễ, xin công tử đừng trách phạt.”

“Không sao.” Mặc Phi không cần phải nhiều lời nữa. Xem ra tối hôm qua phần lớn mọi người đều xảy ra tình huống thế này, Đề nhi cách nơi hắn xuất hiện gần nhất mà cũng mới chỉ gặp ác mộng, cho nên những người còn lại chắc cũng không có đáng ngại gì.

Hai người đi tới một cái lương đình nghỉ ngơi sơ qua. Không biết được cái Phượng Tường Uyển này có diện tích bao nhiêu, chỉ sợ là trong thời gian ngắn không đi hết được, hơn nữa trên chân nàng lại mang xiềng xích, đi lại rất chậm chạp và gian nan.

“Công tử có khát nước không? Tiểu nô gọi người mang cho công tử chút trà bánh.”

Mặc Phi từ chối cho ý kiến, gật gật đầu, nàng nghiêng người dựa vào biên đình, lẳng lặng thưởng thức phong cảnh trong viện, ánh mắt thản nhiên, phong thái tao nhã.

Đề nhi thường hay liếc mắt nhìn lén một cái, luôn cảm thấy vị công tử này tựa như một đóa mây trắng, nhẹ nhàng ấm áp, làm cho người ta không nỡ dời ánh mắt. Hay là chân tướng giống với phán đoán của mọi người, “Hắn” chính là nam sủng được chủ nhân coi trọng?

Đang lúc Đề nhi suy nghĩ miên man, nơi hành lang gấp khúc có hai vị nữ tử, một trước một sau đi tới. Đề nhi nhìn kỹ, sắc mặt hơi biến đổi, không đợi các nàng đến gần đã quỳ xuống nghênh đón: “Tiểu nô bái kiến Mật Ngọc phu nhân.”

Mặc Phi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía người tới. Chỉ thấy vị phu nhân trước mặt khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc hoa phục, quý khí ung dung, búi tóc chải đoan trang, dung mạo tuyệt mỹ, hai bên tóc mai đã điểm bạc, lông mày hơi giương lên, ánh mắt như hồ sâu, lạnh nhạt mà hờ hững.

“Công tử, vị này là mẫu thân của chủ nhân—— Mật Ngọc phu nhân.” Đề nhi quỳ phục trên mặt đất nhỏ giọng nhắc nhở.

Khó trách nhìn hơi quen mắt, hóa ra nàng chính là mẫu thân của Tê Túc.

Mặc Phi do dự một hồi, đứng trên lập trường hiện tại của nàng, thật sự không có lý do gì để hành lễ với mẫu thân của địch nhân, nhưng mà khi đối mặt với người lớn tuổi, nàng cũng không thể coi như không thấy được, chỉ hơi cung kính khom người.

Mật Ngọc phu nhân đi vào lương đình, thản nhiên nhìn Mặc Phi, cũng không nói câu nào.

Trong lòng Mặc Phi buồn bực, đợi một lát mới nghe thấy thị nữ phía sau Mật Ngọc phu nhân mở miệng nói: “Vị công tử này là Phù Đồ?”

“Đúng vậy.”

“Khúc sáo hôm qua là do công tử thổi?”

“Đúng.”

Thị nữ liếc mắt nhìn Mật Ngọc phu nhân một cái, lại nói: “Phu nhân nhà ta rất thích công tử thổi sáo, không biết có thể mời công tử tấu một khúc được không?”

Mặc Phi yên lặng một lát, nói: “Xin lỗi, tại hạ không phải là linh nhân*.”

* Linh nhân: đào kép; diễn viên (tuồng).

Bị Tê Túc giam lỏng vô lý không nói, lại còn muốn nàng giải trí cho người nhà của hắn sao? Huống hồ vị phu nhân này cao ngạo như thế, ngay cả tự mình nói chuyện với nàng mà cũng tiếc rẻ?

Hiển nhiên là thị nữ không ngờ “Hắn” lại cự tuyệt, vẻ mặt hơi kinh ngạc, sau một lúc lâu mới nói: “Ta biết công tử không phải là linh nhân, làm sao tiểu chủ nhân có thể mang linh nhân vào trong Phượng Tường Uyển được? Ta vốn không dám mạo phạm công tử, có điều phu nhân nhà ta ưu tư đã lâu, chỉ có nghe xong khúc nhạc của công tử mới có hoài niệm, cho nên mới có thỉnh cầu này.”

Mặc Phi không khỏi liếc mắt đánh giá cẩn thận thị nữ kia một cái, nghe cách nói năng của nàng hoàn toàn không giống với người hầu bình thường. Càng kỳ quái là, nhìn khí chất của Mật Ngọc phu nhân cũng không giống với phán đoán ban đầu của nàng, là một Cơ thiếp có địa vị thấp. Nhưng mà nếu nàng là phu nhân chính thức của Xiển Tu Quân, vì sao đến nay Tê Túc vẫn không có tiếng tăm gì?

Lúc này, Mật Ngọc phu nhân bỗng mở miệng nói: “Âm thanh ưu chất, khiến cho người ta an hồn, ta chưa bao giờ được nghe một khúc sáo như thế cả.” Giọng nói của vị phu nhân này như suối nước, trong trẻo nhưng lạnh lùng, không cao không thấp.

Đồng thời Mặc Phi còn để ý nàng tự xưng là “Ta” chứ không xưng là “Thiếp thân”, không xưng “Thiếp” mà là “Ta”, đây có lẽ chỉ là tùy ý nhất thời, nhưng Mặc Phi cảm thấy trên người vị phu nhân này luôn có một cỗ quý khí, cử chỉ đoan trang, hẳn là một người rất chú ý đến lễ nghi.

Thị nữ bên người nàng cũng phản ứng rất kỳ quái, vị phu nhân này cũng chỉ nói một câu bình thường, có cần phải giật mình như vậy không?

“Đa tạ phu nhân tán thưởng.” Mặc Phi đáp lễ lại, nhưng không đề cập tới việc muốn thổi sáo.

Thị nữ kia lại nói: “Bình thường phu nhân nhà ta rất ít nói chuyện, nay đã vì cầu khúc mà khen ngợi, công tử hà tất phải nhẫn tâm từ chối xa xôi?”

Mặc Phi lạnh nhạt nói: “Chỉ sợ phải làm phu nhân thất vọng rồi, mặc dù tại hạ không phải linh nhân, nhưng cũng là một kẻ tù tội.” Nói xong, chậm rãi bước đi vài bước, tiếng xiềng xích trên chân loảng xoảng vang lên.

Thị nữ hơi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía phu nhân nhà mình.

Mật Ngọc phu nhân liếc mắt nhìn quét qua hai chân Mặc Phi một cái, sắc mặt hơi nghi hoặc.

Mặc Phi cũng không đợi các nàng trả lời, hành lễ nói: “Tại hạ sẽ không quấy rầy nhã hứng dạo chơi hoa viên của phu nhân nữa, cáo từ. Đề nhi, chúng ta đi thôi!”

Đề nhi trên mặt đất quỳ phục chào Mật Ngọc phu nhân rồi đứng dậy đi theo Mặc Phi rời đi.

Mặc Phi đi rồi, Mật Ngọc phu nhân lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, sâu kín nhìn chăm chú vào phương xa, giống như một màn vừa rồi chưa từng diễn ra vậy…

Buổi chiều, Tê Túc xuất hiện ở trước mặt Mặc Phi, hai tay nâng cây sáo đến trước mặt Mặc Phi, nói: “Cây sáo này tại hạ mua được trong tay một thương buôn phương xa, phẩm chất thượng thừa, Phù Đồ thích thổi sáo, cho nên tại hạ muốn tặng nó cho Phù Đồ, hi vọng Phù Đồ có thể nhận.”

Mặc Phi thản nhiên nhìn thoáng, vẫn chưa nhận lấy, chỉ nói: “Ngươi muốn ta tấu khúc cho mẫu thân ngươi phải không?”

“Đúng vậy.” Tê Túc nghiêm nét mặt nói “Gia mẫu hàng năm luôn nói năng thận trọng, trầm mặc ít lời. Rất hiếm khi cảm thấy hứng thú với việc gì, tại hạ hi vọng Phù Đồ có thể giúp chuyện này.”

“Ngươi cho rằng ta sẽ giúp ngươi sao?”

“Phù Đồ là người ôn hậu…”

Phù Đồ giơ tay cắt đứt lời nói của hắn, nói: “Không cần phải khen tặng ta, Phù Đồ cũng chỉ là một tục nhân, nếu như muốn ta hỗ trợ, trước hết nói điều kiện đã.”

“Điều kiện?” Tê Túc nở nụ cười, “Được, không biết Phù Đồ có điều kiện gì?”

“Một, tháo bỏ xiềng xích trên chân; hai, trả đồ lại cho ta; ba, cho phép ta tự do ra vào Phượng Tường Uyển.”

“Ha ha, ba điều kiện này của Phù Đồ có khác gì tại hạ trực tiếp thả công tử đâu?”

“Đương nhiên là có khác biệt, ngươi có thể phái người giám thị ta.”

Tê Túc lắc đầu: “Võ nghệ của Phù Đồ, tại hạ cũng vô cùng kiêng kị, cho nên ba điều kiện theo lời công tử, tại hạ cũng không thể đồng ý được.”

“Vậy thì không còn gì để nói nữa, tạm biệt, không tiễn.” Mặc Phi quay đầu đi, bày ra tư thế đuổi khách.

“Đợi đã, tuy nói không thể đồng ý toàn bộ, nhưng lại có thể thương lượng mà.”

“Hử? Nói xem, thương lượng thế nào?”

“Tại hạ cũng biết xiềng xích trên chân khiến Phù Đồ gặp rất nhiều bất tiện, di chuyển lại khiến cho mọi người để ý, cho nên tại hạ sẽ sai người bỏ xích chân, chỉ để lại khóa sắt, sức nặng của hai khóa cũng đủ để hạn chế linh hoạt của Phù Đồ rồi, bình thường ẩn ở trong giày, không cần lo lắng bị người khác chú ý nữa.”

Quả là biết thương lượng. Mặc Phi lạnh lùng nhìn hắn, chờ đợi câu sau.

Tê Túc lại nói: “Chỉ cần không bỏ khóa đi, vậy thì tại hạ sẽ không hạn chế quá nhiều tự do của Phù Đồ, nếu như Phù Đồ muốn đi thăm thú thành Đế Phách một chút, có thể tùy ý. Đương nhiên, tại hạ sẽ phái người hầu đi theo hộ tống.”

Lúc này Mặc Phi mới có chút hứng thú.

“Về phần chuôi dao kia, thực thật có lỗi, bất kì vật gì sắc bén hay có sát khí, tại hạ cũng không dám giao cho Phù Đồ.”

“Nếu ta đã có ý muốn giết người, nơi nào mà không thể tìm được hung khí? Cho dù là một sợi dây thừng hay là một mảnh đồng, đều có thể làm vật giết người được.”

“Đương nhiên tại hạ hiểu được.” Tê Túc cười nói, “Nhưng mà bất kể như thế nào, chuôi dao kia, tạm thời vẫn nên đặt ở chỗ tại hạ mới được.”

Mặc Phi tự hỏi một hồi, nói: “Chuôi dao kia là do sư trưởng tặng cho ta, không thể mất được, nếu như ngươi không trả lại cho ta, như vậy xin hãy mang theo bên người, thỉnh thoảng cho ta liếc mắt một cái, cũng để ta an tâm.”

Yêu cầu này đúng là Tê Túc không có lý do gì cự tuyệt, vì thế gật đầu đồng ý nói: “Được, bắt đầu từ ngày mai, tại hạ sẽ mang theo không dời. Như thế, Phù Đồ có nguyện ý nhận lấy cây sáo này không?”

Mặc Phi cũng không làm khó dễ nữa, đưa tay nhận lấy cây sáo. Mặc dù không vừa ý lắm, nhưng ít ra cũng tiến được một bước rồi.

Thỏa thuận của hai người đã thành, Tê Túc bèn sai người tháo bỏ xiềng xích trên chân Mặc Phi, chỉ để lại khóa sắt, nhưng mà cho dù chỉ còn hai đầu khóa, sức nặng bảy tám cân cũng đủ để cho Mặc Phi cảm thấy vô cùng mệt nhọc, mặc dù vết thương nơi mắt cá chân đã được xử lý, nhưng vết thương cũ chưa lành đã bị thêm vết thương mới, trừ khi lúc bình thường nàng không đi lại, nếu không miệng vết thương vĩnh viễn cũng không khép lại được.

Tê Túc lại nhìn đến miệng vết thương này, không khỏi nhăn mày lại, trong lòng mơ hồ có chút không thoải mái.

Bỏ xích đi quả nhiên thuận tiện hơn rất nhiều, Mặc Phi đi vài bước, ngoại trừ bước đi phải cố hết sức ra, bên ngoài không thấy có gì khác biệt.

Mặc Phi không nhịn được đi lại trong phòng mấy vòng, thoạt nhìn giống hệt với lần đầu tiên học đi, vô cùng hào hứng.

Tê Túc nhìn Phù Đồ như vậy, khóe miệng không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.

Hoàng hôn ngày thứ hai, ánh mặt trời vàng nhạt chiếu lên khiến cho Phượng Tường Uyển càng tăng thêm một tầng quyến rũ.

Mặc Phi đứng ở trong hoa viên cách không xa viện tử của Mật Ngọc phu nhân, ghé cây sáo vào bên môi, tiếng sáo du dương từ từ vọng ra bên trong cảnh tượng muôn hồng nghìn tía.

Mặc Phi có thói quen làm việc chuyên chú, ngày đó tuy là lấy điều kiện trao đổi, nhưng khi chân chính cầm lấy cây sáo lên, tất cả tạp niệm đều biết mất vô tung theo khúc nhạc.

Ngọc Phù lại hơi hơi sáng lên, một cỗ lực lượng không nhìn thấy chậm rãi dung nhập vào trong đó…

Trong phòng, Mật Ngọc phu nhân chậm rãi đứng lên đi đến bên cửa sổ, vừa nghe tiếng sáo giống như có thể an ổn lòng người, vừa xuất thần nhìn về một phương xa không biết tên.

Tê Túc đứng trong đình cách Mặc Phi không xa, lẳng lặng nhìn nam tử thổi sáo trong hoa viên, lẻ loi độc lập, Ngay thẳng, thanh ngạo*, hoàn toàn như hư vô, giống như trong đất trời chỉ còn một mình “Hắn”.

* Thanh ngạo: thanh sạch, kiêu ngạo.

Không ít người hầu trong uyển cũng không khỏi ngừng chân lắng nghe, bao nhiêu ưu phiền trong lòng đều được gột rửa, chầm chậm yên tĩnh.

Sau một khúc này, cái tên Phù Đồ xem như được truyền đi khắp uyển, thân phận thần bí của “Hắn” cũng trở thành chủ điểm nghị luận lúc rỗi rãi của mọi người.

Có điều những người hầu này hàng năm đều ở trong uyển, tự nhiên không biết Mặc Quân Phù Đồ là người phương nào? Có thể nói đến tên “Hắn” trong sĩ lâm, nhất định sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý. Có lẽ có người không biết “Hắn” là người cải tiến nông cụ, nông nghiệp, có lẽ có người không biết “Hắn” có tài hùng biện rất cao, nhưng mà việc tạo giấy và khởi xướng biên soạn Tứ Khố Toàn Thư lại làm cho địa vị của “Hắn” trong nhóm văn nhân đạt tới độ nhất định, không chỉ ở Chiếu Quốc, ở ba nước còn lại cũng được nổi danh. Nay Mặc Phi cư trú ở trong Phượng Tường Uyển, chưa kịp du ngoạn Đế Phách, không người nào biết được vị thượng khanh này đã đến Đế Phách.

Phượng hoàng chưa hót, vậy hót khi nào?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi