BẤT TIẾU PHÙ ĐỒ

Mặc Phi ngồi xe ngựa đi ra Phượng Tường Uyển, đi theo ngoại trừ mã phu còn có bốn gã thị vệ. Nếu không có hai khóa sắt mang trên chân, nàng rất hi vọng được đi bộ, một tòa thành lớn như vậy, ngồi trong xe ngựa sao có thể tỉ mỉ ngắm nhìn toàn cảnh cho được?

Xốc màn xe lên, Mặc Phi nhìn phong cảnh dọc con phố, có lẽ là vì đây là khu vực nội thành, y phục của người đi đường đều gọn gàng, cho dù là người hầu cũng ăn mặc sạch sẽ. Sớm đã nghe nói Đế Phách phồn hoa, nay xem ra không phải là hư ngôn, ít nhất thì người phú quý đều cảm thấy rất phú quý.

Đúng lúc này, phía trước mơ hồ truyền đến một trận loạt âm thanh xôn xao.

Mặc Phi dò hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Sau một lúc lâu mới nghe một thị vệ bẩm: “Là thần đồng của Phương gia lại đi ra bãi quẻ*?”

* Bãi quẻ: Xếp quẻ bói toán.

“Thần đồng Phương gia? Bãi quẻ?” Mặc Phi nghe rất kỳ lạ.

Thị vệ cười giải thích nói: “Công tử mới đến Đế Phách, tự nhiên không biết việc ở đây. Vị này là nhi tử của Phương gia, tuổi gần mười một đã nổi danh thần đồng ở Đế Phách. Ba năm trước đây, Phương gia mang sản nghiệp to lớn tới Đế Phách, vốn định mượn dùng nhân khí kinh đô để phát tài, ai ngờ lại gặp phải phong vân bất trắc, vợ chồng Phương thị lần lượt ngoài ý muốn qua đời, chỉ để lại một nhi tử độc nhất, người ngoài đều nghĩ Phương gia chắc chắn sẽ sa sút rồi, nhưng không ngờ vị nhi tử này của Phương gia đã sớm thông minh nhạy bén, lại bái cao thủ kiếm thuật Phổ Trúc làm sư phụ, sau đó, dưới sự trợ giúp của vài gia phó trung thành mà kế thừa gia nghiệp, chỉ trong một, hai năm đã đứng vững ở Đế Phách này, còn có được danh vọng nhất định.”

Mặc Phi cảm thấy hơi ngạc nhiên, nàng biết thời đại nào cũng không thiếu các thiếu niên thiên tài, nhưng mà chân chính gặp được lại rất hiếm, chỉ sợ tiểu tử Phương gia trong lời thị vệ nói chính là một trong số đó.

Lúc này xe ngựa ngừng lại, mã phu nói: “Tiểu tử Phương gia bãi quẻ, con đường phía trước tạm thời không thông được, công tử định chờ một lát, hay là đi vòng qua?”

“Chờ một lát đi!” Mặc Phi vén rèm nhìn ra phía ngoài, trong lúc đó, phía trước một tòa lầu các tụ tập rất nhiều người, chủ yếu là văn sĩ. Đáng tiếc không nhìn thấy vị tiểu tử của Phương gia kia.

Mặc Phi xuống xe ngựa, lại hỏi: “Tiểu tử Phương gia tên là gì? Mà bãi quẻ là tiết mục gì vậy?”

Thị vệ trả lời: “Tiểu tử Phương gia tên Thần, bình thường yêu thích giao hữu, quan hệ rộng khắp, bất kể là kinh luân quốc thuật*, hay là cầm kỳ thi họa, thậm chí là các loại kỳ kỹ phóng khoáng đều đã đọc lướt qua, thực khách trong nhà hắn rất đông đảo, tài năng dị thường. Một năm trước, hắn theo một vị kì nhân học thuật bói toán, nghe nói mới thông hiểu được một chút bề ngoài, nhưng rất nhiều chuyện hắn tính toán đều vô cùng chuẩn xác, về sau hắn có một thói quen, đó là hàng tháng đều đi ra ngoài tính toán ba quẻ. Hắn xem bói không thu tiền, nhưng phải dùng đồ vật đặc biệt để trao đổi, hoặc là sách, hoặc là binh khí, chỉ cần hắn thích, sẽ bói một quẻ cho vị kia, bằng không thì sẽ cự tuyệt. Việc này có thể nói là một sự kiện ở Đế Phách, mà người được hắn bói toán đều thanh danh lan xa, đáng tiếc vị sư phụ kia chỉ ở lại Đế Phách nửa năm rồi lặng yên rời đi, không ai biết thân phận của người nọ.”

* Kinh luân quốc thuật: kinh sách và võ thuật thuyền thống.

Đến đây thì Mặc Phi hứng thú, thuận miệng nói: “Không biết ta có thể thử một quẻ không?”

Thị vệ lập tức nói: “Nếu như công tử muốn, thuộc hạ sẽ lập tức trở về uyển chuẩn bị một đồ vật cho công tử. Bình thường tiểu tử Phương gia sẽ thu thập đồ vật trước, sau đó sẽ lựa chọn ra ba người để bói toán.”

“Không cần.” Mặc Phi không chút nghĩ ngợi bèn cự tuyệt, “Tạm thời không nói đến chuyện này, chúng ta đến gần nhìn trước đã.”

“Công tử chờ một chút, thủ hạ đi chuẩn bị.” Nói xong, thị vệ kia bước vài bước chui vào đám người, đi vào trong lầu các.

Không bao lâu, thị vệ đi ra, mang đám người Mặc Phi tiến vào các từ cửa bên cạnh.

Chỗ ngồi này trong lầu các tên là “Bạch Lộ Các”, là sản nghiệp của Phương gia, bình thường là trà lâu, cũng là nơi chiêu mộ thực khách.

Mặc Phi theo thị vệ đi vào một góc trong các, nơi này gần với đại sảnh nhất, như vậy cách nơi bãi quẻ khoảng sáu bước, mà gian ngoài đã sớm ngồi đầy khách nhân rồi.

Tiểu nhị đưa trà bánh lên rồi lui ra ngoài.

Mặc Phi để ý chính giữa có hai cái bàn được đặt sát vào nhau, mặt trên đã bày không ít đồ vật, có thư sách, có đồ đồng, đồ sơn mài, tượng điêu khắc gỗ, ngọc bội, v.v… đủ loại, vô cùng kì quặc.

Quả nhiên vị tiểu tử Phương gia kia có quan hệ rộng khắp! Mặc Phi cười thầm trong lòng.

Đúng lúc này, cửa lâu huyên náo một trận, chỉ thấy một thiếu niên được mọi người vây quanh đang chậm rãi đi đến. Hắn mặc một thân y bào màu đỏ tía, ngọc bội rũ xuống, búi tóc bó gọn, dung mạo tuấn tú đáng yêu, ánh mắt linh động, tiếu dung khả cúc*, thật sự là một đứa nhỏ làm cho người ta vừa gặp đã yêu.

* Tiếu dung khả cúc: dáng cười xinh có thể lượm lấy được.

Tiểu tử Phương gia chào hỏi mọi người rồi đi tới bên đài, lần lượt xem xét đồ vật bên trên, không ít người xung quanh cũng đi theo thưởng thức, thỉnh thoảng bình luận một phen. Nhìn thấy vật kì lạ, mọi người đều sợ hãi than, toàn bộ trường diện tựa như một đại hội giám định và thưởng thức.

Như thế xem ra vị tiểu tử Phương gia này bãi quẻ rất được tán tụng, ngoại trừ mị lực của hắn ra, sợ rằng đến chiêm ngưỡng các đồ vật này chính là chỗ hấp dẫn mọi người.

“Công tử, ngài thật sự không góp vui sao?” Thị vệ thấp giọng hỏi.

Mặc Phi lẳng lặng nhìn tiểu hài tử thanh tú trong sảnh kia một hồi, đột nhiên nghĩ ra có lẽ có một vật rất thích hợp với hắn, nhưng mà hiện tại lại không kịp làm.

Nàng suy nghĩ, nói với thị vệ kia: “Ngươi đi chuẩn bị cho ta bút lông và giản thư, ta muốn viết vài thứ.”

“Dạ.” Thị vệ lên tiếng rồi đi ra ngoài.

Không bao lâu, đồ đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng Mặc Phi vẫn chưa vội viết, mà là vừa phẩm trà vừa hưng trí nghe mọi người trò chuyện vui vẻ.

Cũng không phải nàng tin chắc có thể đạt được một danh bói quẻ, nàng tham gia chỉ do vui vẻ nhất thời, trước mắt trên tay không có đồ vật nào, có được hay không cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.

Nhìn mọi người ở trong sảnh mang khí thế ngất trời bình luận, Mặc Phi cũng không nhịn được muốn tiến lên ngắm nghía xem thế nào, phải biết rằng khảo cổ là chuyên ngành của nàng, nếu chạm vào một vật kì lạ, sao nàng có thể không động tâm cho được? Đáng tiếc tình cảnh trước mắt của nàng không rõ ràng, phô trương quá mức cũng không tốt.

“Được, quẻ đầu tiên của hôm nay sẽ dành cho chủ nhân của đồ đồng khí này.” Giọng nói trẻ con sáng sủa của tiểu tử Phương gia vang lên.

Trong đại sảnh lập tức ồn ào, hâm mộ có, tán thành có, trong đó vui sướng nhất đương nhiên chính là chủ nhân của đồ đồng khí kia.

Mặc Phi đưa mắt nhìn lại, lúc đó, trong tay Phương Thần là một chiếc chén nhỏ có khắc thần thú, đế chén trạm tường vân, hình thần thú dọc theo mép chén, phong cách cổ xưa mà tinh xảo.

“Đáng tiếc, nếu có một bộ thì tốt rồi, “ Phương Thần mang vẻ mặt tiếc nuối, vẻ mặt này xuất hiện trên khuôn mặt non nớt vui mừng của hắn, không ít người xung quanh đều lộ ra nụ cười thân thiện.

Chủ nhân của đồ đồng khí nói: “Quả là đáng tiếc, bộ chén đồng thần thú mang điềm lành này vốn có bốn chiếc, sau khi chuyển nhà và đủ loại nguyên nhân, cuối cùng chỉ còn lại duy nhất chiếc này.”

Phương Thần cười cười: “Tuy chỉ có một chiếc, nhưng tiểu tử ta rất thích, hay là dùng nó để đổi một quẻ đi! Tiên sinh muốn hỏi chuyện gì?”

“Tại hạ đã bốn mươi lăm rồi, cũng không ngoại lệ, muốn hỏi một chút tiền đồ.”

Phương Thần cũng không nói nhiều, lấy từ trong chén ra năm đồng tiền, dùng thủ pháp cực nhanh xóc lên một chút, nhẹ nhàng tung ra, năm đồng tiền xoay tròn trên bàn một lát, sau khi dừng lại, Phương Thần lấy tay chỉ vào từng đồng tiền.

Mọi người xung quanh đều không nói gì, chỉ chờ hắn nói ra kết quả.

Không bao lâu, Phương Thần mở miệng nói: “Gió thổi chớp giật, tiếng tăm vang xa, quý nhân tương trợ, lợi ở phương tây.”

“Giải thích cụ thể thế nào?”

“Có làm mới có lợi, làm trước được sau, tiên sinh cầu danh thì phải tổn tài, cầu tài thì phải được tín nhiệm. Hữu phu huệ tâm, vật vấn nguyên cát. Hữu phu huệ ngã đức*.”

* Có lòng chí thành làm ân đức, thì chẳng cần hỏi, cũng biết là rất tốt rồi. Thiên hạ ai cũng tin vào đức ban ân huệ. (Nguồn: Đây)

Người hỏi như có chút suy nghĩ, gật gật đầu.

“Có thể xin tiểu tiên sinh giảng giải thêm một chút hay không?” Mọi người xung quanh đều hỏi.

“Bói toán chỉ một nửa, tự giải đã một nửa rồi. Tuy rằng thế sự có đường mòn của nó, nhưng không phải không thể thay đổi được. Tiểu tử học xem bói, là muốn giải hoặc hóa khốn*, chứ không phải nhất mực nghe theo số trời.” Lần này vừa nói, không ít người đều tỏ vẻ đồng tình.

* Giải hoặc hóa khốn: giải đáp nghi hoặc, gạt bỏ trở ngại.

“Đa tạ tiểu tiên sinh đã ban thưởng quẻ.” Người hỏi thận trọng thi lễ với Phương Thần.

Phương Thần chỉ khẽ gật đầu, thản nhiên nhận lễ.

Mặc Phi nghe lời của tiểu tử Phương gia này, rất khó tưởng tượng đây chỉ là một đứa nhỏ mười một, mười hai tuổi. Khó trách được mọi người coi là “Thần đồng”, quả nhiên là không tầm thường. Bỏ tuổi qua một bên không nói, nhất cử nhất động của hắn, mỗi tiếng nói, hành động đều có quy có củ, phân nửa người trưởng thành cũng không bằng.

Thấy Phương Thần dường như lại chọn được hai vật phẩm nữa, lúc này Mặc Phi mới lấy giản thư ra, đề bút chấm mực, viết lên mặt trên: “Địch vũ cựu truyền danh, bồ quỳ giới bất khinh. Hoa phương bất mãn diện, la bạc cự chướng thanh. Ngự nhiệt hàm phong tế, lâm thu đái nguyệt minh. Đồng tâm như khả tặng, trì biểu hợp hoan tình.”

Tạm dịch:

Địch vũ [1] xưa truyền danh

Bồ quỳ [2] lớn không nhẹ

Hương hoa không lan tỏa

Màng mỏng nào giữ âm.

Ngậm gió thổi tan nhiệt

Gặp thu mang vầng trăng

Một lòng đến dâng tặng

Bày tỏ tình hân hoan.

[1] Địch vũ: Quạt lông.

[2] Bồ quỳ: một thứ cây lớn thường xanh, lá giống như lá móc lá cọ, dùng làm quạt.

Đây là bài thơ 《 Phiến 》của Lý Kiệu thời Đại Đường. Đúng vậy, thứ Mặc Phi muốn tặng chính là một chiếc quạt. Thời đại này, đa số quạt đều được chế tác bằng lông chim, thuần túy chỉ dùng làm thứ để quạt mát, thỉnh thoảng cũng sẽ có một số cung nữ dùng những chiếc quạt lông xinh đẹp làm đồ trang sức, nhưng cũng không thông dụng.

Mặc Phi tính dùng lụa và gỗ trúc để làm một chiếc quạt, rồi đề thi họa* tao nhã lên mặt trên. So với làm quạt lụa, Mặc Phi càng thích quạt giấy hơn, nhưng mà hiện nay giấy chưa thông dụng, cho dù là ở Chiếu Quốc, giấy vẫn chỉ được lưu thông tại một số thành thị phồn hoa. Cho nên, điều nàng nghĩ đến đầu tiên chính là quạt giấy, quạt không chỉ là một vật dung tục, kết hợp nó với thi họa, khi đó mới chính thức thể hiện ra tính nghệ thuật.

* Thi họa: ở đây là vẽ tranh, đề thơ lên mặt trên.

Tiểu tử Phương gia này thanh tú đáng yêu, cử chỉ tao nhã, nếu trên tay có được một chiếc quạt đặc biệt, vậy sẽ thật sự phong nhã vô song. Lần đầu tiên Mặc Phi gặp được một đứa nhỏ sớm thông tuệ đáng yêu như vậy, không nhịn được cũng rục rịch một phen.

Viết thơ xong, quẻ thứ hai bên kia cũng đã được giải nghĩa gần xong rồi, Mặc Phi liền bảo thị vệ đưa bài thơ này đi cho đứa nhỏ kia.

Phương Thần thấy một gã thị vệ đi tới, trong lòng rất hiếu kì, kết quả, đối phương nhìn kĩ bài thơ hai lượt thì chợt nghe thị vệ kia nói: “Công tử nhà ta nói, nếu như tiểu tiên sinh nguyện ý bốc cho công tử một quẻ, bên kia sẽ đưa tới một lễ vật.”

Mọi người xung quanh đều tò mò tiến lên nhìn, không ít người còn đọc ra tiếng.

Một người nói: “Xem ý thơ này, hình như viết về cây quạt?”

“Ha ha.” Lại có một người cười nói, “Mùa thu mà lại tặng quạt? Quả thực kỳ lạ.”

Không ít người đều cười theo.

Vẻ mặt của thị vệ kia không chút thay đổi, giống như không có nghe được sự châm biếm của mọi người, chỉ nhìn Phương Thần.

Phương Thần cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Tiểu tử cảm thấy chiếc quạt nói đến trong bài thơ của vị tiên sinh này không phải chỉ là quạt lông tầm thường.”

“Hử? Không phải quạt lông, chẳng lẽ là quạt hương bồ*? Nhưng mà quạt đó cũng đâu có gì đặc biệt!” Mọi người tò mò không thôi.

* Quạt hương bồ: quạt làm bằng lá cây hương bồ.

Phương Thần cười nói: “Đây là lần đầu tiên tiểu tử gặp được cách thức tặng đồ đặc biệt thế này, vậy thì theo phần suy nghĩ, tiểu tử cũng muốn được bói quẻ thứ ba cho vị này.”

Mọi người nghe hắn nói như thế, cũng hiểu việc này đã được quyết định rồi.

Lúc này thị vệ lại nói: “Vậy thì, xin tiểu tiên sinh dời bước tới gian cách bên bói quẻ cho công tử nhà ta.”

“Công tử nhà ngươi là người phương nào?” Có người lập tức nói, “Ngạo khí hơi lớn quá đấy?”

“Thân phận khác biệt.” Thị vệ thản nhiên nói một câu như vậy.

Mọi người nhất thời lặng im, sau đó lại mang theo vẻ mặt kinh dị mà nghị luận. Đúng vậy, từ trước đến nay, phần lớn những người khen ngợi tiểu tử Phương gia đều là dân thường, người hơi có thân phận sao có thể tham dự hoạt động như vậy được? Huống chi tiểu tử Phương gia cũng mới chỉ là một tiểu hài tử, mặc dù của cải nhiều, nhưng lại không phải nhà quan lại, ở trong mắt quý tộc thế gia, thật sự không đáng giá nhắc tới.

Mà nay nghe giọng điệu của thị vệ, chỉ sợ lai lịch vị chủ nhân của bài thơ này không nhỏ, như vậy sợ rằng vật mang tặng cũng không phải vật tầm thường.

Mọi người càng thêm tò mò, hận không thể lập tức vạch trần đáp án.

Tiểu tử Phương gia cáo tội với mọi người rồi đi theo thị vệ đến gian cách bên phía Mặc Phi.

Có người còn gọi to phía sau: “Tiểu tiên sinh, lúc ra nhớ cho chúng ta chiêm ngưỡng vật kia nhé!”

Phương Thần cười đáp lại rồi biến mất ở phía sau màn cách gian.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi