BẦU TRỜI ĐẦY SAO

Dưới màn đêm, đôi mắt của Trình Dự sáng như sao.

Một lát sau, Tiết Hựu Ca về tới nhà, tìm hai cái đèn điện đưa cho họ: “Cháu thử rồi, đều vẫn dùng tốt.”

“Bác Vệ, sáng mai lúc ra chợ bác mua một cân dâu tằm về nhé.” Khi về đến nhà, Trình Dự nói một câu như vậy.

Bác Vệ: “Mai không đi Khánh Châu nữa, vậy ngày kia đi à?”

“Để cuối tuần đi.” Lúc này anh mới bắt đầu nghĩ, em gái kia tên thật là Tiết-gì đó-Tình, Tiết Lễ Tình? Anh không nhớ rõ nữa.

Tiết Hựu Ca thích ra ngoài chơi, ông bà nội cùng không nói cậu, chỉ nhắc nhở: “Phải nhớ làm hết bài tập, mẹ con đã bảo rồi, sẽ kiểm tra bài vở của con đó.:

“Con biết rồi! Con làm rồi mà!” Trong lòng cậu vẫn nhớ thương máy mp3, mặc quần xong liền chạy ra ngoài. Vừa ra cửa thì lại nhớ tới gì đó bèn quay đầu vào nhà nhét đầy một túi vải rồi xách đi.

Cứ ăn trực nhà người ta mãi cũng không hay, tuy còn ít tuổi nhưng đạo lý ‘có qua có lại’ thì cậu vẫn hiểu.

Cậu chạy thật nhanh, lúc đến nhà Trình Dự thì thở hồng hộc, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cả lên, ánh sáng trong veo lóe lên trong mắt. Tiết Hựu Ca đưa túi vải cho bác Vệ: “Bác ơi, đây là vải nhà cháu trồng, không có phun thuốc gì hết, ăn ngon lắm ạ.”

Bác Vệ thầm nghĩ đứa bé này hiểu chuyện quá, cười vui vẻ: “Vải mới mua còn chưa ăn hết, cháu đã mang sang nhiều thế này. Ăn không nổi mất thôi, lần sau không cần làm thế đâu nhé.”

“Nên ạ, cháu đã ăn không biết bao nhiêu túi đồ ăn vặt nhà bác mà!”

Bác Vệ vốn tính lấy nước ngọt cho cậu, nghĩ nghĩ rồi lại đổi sang sữa bò.

Trẻ con uống nhiều nước ngọt cũng không tốt, phải uống gì đó có dinh dưỡng.

Tiết Hựu Ca mặt mày đau khổ.

Cậu không thích uống sữa, bởi vì Hà Tiểu Yêu đặt sữa định kỳ cho cậu, hồi đi học sáng nào cũng phải uống, uống tới muốn nôn luôn rồi.

Cầm sữa lên tầng, việc đầu tiên của Tiết Hựu Ca là hỏi thăm máy mp3.

“Chưa tải xong.” Hôm nay Trình Dự chưa ra ngoài, trên người vẫn mặc áo ngủ, “Đêm qua anh không tắt máy tính tải cho em, cái cáp này bị hỏng rồi, vừa tìm cho em đoạn cáp khác.”

“Vậy chẳng phải là anh phải tải mấy tiếng trời rồi?”

“Thay cáp xong thì nhanh hơn chút,” Trình Dự nhìn tốc độ tải, “nhưng vẫn chậm, khả năng đọc/ghi máy mp3 của em có vấn đề, phải đổi cái khác.”

“Em không đổi đâu.”

Máy mp3 là cậu bỏ 70 tệ mua ở cổng trường, tuy rẻ nhưng cũng dùng cả năm trời rồi, Tiết Hựu Ca rất yêu quý nó.

Trình Dự không nói gì, đẩy đĩa dâu tằm qua.

Tiết Hựu Ca thấy dâu tằm, lại chẳng nhớ đến chuyện ở vườn dâu hôm trước, hỏi anh: “Anh ơi, máy tính của anh có chơi được QQ Speed (*) không?”

(*) 22. GKART là một game đua xe trực tuyến được phát triển bởi Tencent và được phát hành bởi Garena. Với tên gọi ở Trung Quốc là QQ Speed, trò chơi đã đạt được một con số vô cùng ấn tượng là có đến 2 triệu người chơi cùng một lúc.

“Không biết, chưa từng chơi.”

Tiết Hựu Ca chỉ từng chơi ở quán nét và phòng máy của trường, bảo là nghiện thì cũng không phải, chỉ là cậu thấy rất mới lại do ít khi được chơi game trên máy tính, đến trò QQ Pet (*) cậu cũng có thể chơi cả buổi chiều.

(*) QQ Pet: một trò chơi nuôi thú cưng.

Trình Dự hỏi cậu có phải chỉ nghe nhạc phim anime không, Tiết Hựu Ca nói: “Những thể loại khác em cũng có nghe một chút.”

“Có nghe rock không?”

“Rock là loại nào?”

“Trong danh sách phát của em có.” Trình Dự tìm một bài nhạc phim anime do nhóm Flow biểu diễn trong danh sách phát của cậu.

Thể loại visual rock này rất khác với thể loại rock Anh mà Trình Dự chơi. Tiết Hựu Ca nào có hiểu mấy thể loại nhạc rock, dẫu sao thì nhạc phim anime nghe rất nhiệt huyết bùng cháy, mà cậu cũng thích tiếng Nhật nữa.

Trình Dự bèn tìm một bài hái của Oasis (*) cho cậu nghe: “Loại này thì sao?”

(*) Oasis là ban nhạc rock của Anh được thành lập tại thành phố Manchester vào năm 1991. Ban đầu dưới nghệ danh The Rain, ban nhạc được xây dựng từ 4 thành viên là Liam Gallagher, Paul “Bonehead” Arthurs, Paul “Guigsy” McGuigan và Tony McCarroll, rồi kết nạp thêm người anh trai của Liam là Noel Gallagher.

“Bài hát tiếng Anh?” Tiết Hựu Ca vừa ăn dâu vừa gật đầu, “Hay lắm, đây là nhạc rock ạ?”

“Ừ.” Trình Dự đưa máy tính cho cậu chơi, “Em xem anime đi.”

Tiết Hựu Ca rất nhiệt tình giới thiệu bộ anime yêu thích của cậu cho anh, tiếc là Trình Dự không có hứng thú lắm. Cậu thấy Trình Dự không thích nên ngồi xem một mình.

Bốn rưỡi chiều, là lúc mặt trời gắt nhất, tiếng ve sầu giữa hè kêu inh ỏi. Tiết Hựu Ca nằm bò ra xem anime, cằm dựa trên bàn, ánh nắng vàng xuyên qua cửa sổ chiếu vào làn tóc mềm mại, khiến người ta không nhịn được muốn xoa xoa.

Trình Dự đột nhiên phát hiện hình như cậu đã ngủ rồi.

Anh chăm chú nhìn Tiết Hựu Ca đang nằm sấp khoanh tay ngủ, qua vài phút mới chắc chắn rằng cậu đã ngủ rồi.

Trời nắng to như vậy mà cũng ngủ được.

Ánh nắng lúc bốn rưỡi chiều khiến từng sợi lông mi của cậu như bùng cháy, Trình Dự không cần lại gần cũng có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ xíu đáng yêu trên mặt cậu, gió thổi từ điều hòa làm mái tóc đen của cậu bay lên, vài sợi lòa xòa trước mặt. Rất ít khi Trình Dự quan sát người khác thế này.

Anh nhớ hôm đó ngửi được trên người đứa bé này mùi trẻ con, mùi hương đó rất đặc biệt, khiến anh cứ nhớ mãi. Trình Dự lại gần một chút, cúi thấp đầu, nhưng mùi trẻ con đó đã biến mất, từ tóc cậu khẽ tỏa ra mùi táo tươi mát.

Trình Dự ngửi một chút rồi lùi ra xa, ngửi mùi người khác thế này là biến thái.

Kéo nửa rèm cửa xuống, chỉnh cao nhiệt độ điều hòa, Trình Dự tắt anima vẫn đang mở đi.

Anh chuyển máy tính ra, đưa mắt nhìn danh sách tải xuống, đều đã xong hết rồi.

Trình Dự nghĩ ngợi rồi mở ổ U của mình ra, tìm một file mp4 có tên là ‘Lightstar’.

Đây là bản nhạc đầu tiên anh viết, phối khí và hát chính đều là thành viên của ban nhạc, hát chính cũng chỉ mới 16 tuổi, là học sinh cấp ba, khi ấy thầy lời ca anh viết thì rất kinh ngạc, gọi anh là thiên tài.

Nhưng lời này chẳng qua là anh cải biên từ một bài thơ của Keats (*) mà thôi.

(*) John Keats – nhà thơ Anh, người cùng thời với Percy Bysshe Shelley, Lord Byron, một đại diện tiêu biểu của trường phái lãng mạn Anh thế kỉ XIX.

Cho đến hiện tại, sau khi thu bản demo thì vẫn chưa cho ai khác nghe. Nếu Tiết Mễ Mễ có thể thưởng thức ca khúc của Oasis, tất nhiên cũng có thể thưởng thức Angry Rhinoceros, nói không chừng còn có thể gột sửa gu âm nhạc của cậu ấy.

Trình Dự khẽ click chuột, kéo bài ‘Lightstar’ vào máy mp3 của cậu.

Máy mp3 lại báo bộ nhớ không đủ.

Do anh tự ghi nên dung lượng file khá lớn.

Trình Dự tiện tay xóa mấy bài nhạc phim anime đã tải xong mới đủ dung lượng copy ‘Lightstar’ vào.

Rút cáp USB ra, máy mp3 đã được sạc đầy.

Trình Dự đi xuống tầng, Trình Dự nằm ngủ thêm một lát. Lần này cậu ngủ không thoải mái lắm, cảm giác giống như lần nghỉ trưa ở trường bị bóng đè, lúc tỉnh lại mồ hôi đầy đầu, cậu ngồi trên ghế ngả người ra sau.

“Gặp ác mộng à?” Trình Dự dựa vào cửa.

“Vâng…” Cậu dụi mắt.

“Mơ thấy cái gì?”

“Biển lớn.” Mơ thấy cậu và ba ngồi thuyền ngoài Bắc Hải, khi tỉnh lại trên thuyền chỉ còn mình cậu, là mơ trong mơ (*).

(*) Tìm hiểu thêm về hiện tượng này tại đây.

Trình Dự nhướn mày, trả máy mp3 cho cậu: “Tải xong rồi.”

Tiết Hựu Ca vội mở ra xem, thấy bên trong có hơn 90 bài hát, mặt mày rạng rỡ, cảm ơn Trình Dự.

Trình Dự không nói gì, chỉ là khóe miệng hơi giương lên một chút.

“Đúng rồi anh ơi, máy tính của anh có mua được vé xe khách không?”

“Không biết,” Trình Dự mở máy ra, “em muốn đi đâu à?”

“Đi Khánh Châu,” cậu dụi dụi mắt, “nửa tháng nữa sinh nhật mẹ em, em muốn mua quà cho mẹ.”

“Đi một mình ư?” Trình Dự quay đầu nhìn cậu.

Đứa bé trên mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi, lưu lại vệt đỏ do mới ngủ dậy, ánh mắt ngái ngủ nhìn rất ngoan.

“Tất nhiên là đi một mình rồi, hoặc là em rủ Hổ Bì, có lẽ nó sẽ đi cùng em.”

“Hổ Bì?”

“Anh em tốt của em.”

Cách dùng từ ‘anh em tốt’ này có khiến Trình Dự thấy hơi ngoài ý muốn: “Nhà anh cuối tuần đi Khánh Châu dự triển lãm, em có thể đi cùng.”

Tiết Hựu Ca đi vào.

Trình Dự nói cuối tuần phải đi Khánh Châu, vậy là đã giải quyết được nan đề của cậu.

Buổi tối trước khi ngủ, Tiết Hựu Ca mở máy mp3, ở trong phòng tắt điện nghe nhạc, gió đêm khẽ thổi rèm cửa sổ. Cậu nằm trong chăn ra sức gãi mấy nốt muỗi đốt trên chân, bên tay không có kem bôi nên cậu dùng ít nước bọt xoa xoa.

Lúc xoay người không cẩn thận va phải máy mp3 nên bài hát bị chuyển mất, Tiết Hựu Ca nghe thấy một đoạn dạo đầu dài.

Không phải nhạc phim anime mà cậu quen thuộc, là một ca khúc tiếng Anh không rõ ca từ.

Nghe một hồi thì thấy sai sai, cậu cầm lên xem, dòng chữ chạy trên màn hình viết:

Lightstar – Angry Rhinoceros.

…Angry Rhinoceros?

Đây…là thể loại phi chủ lưu gì vậy.

Khó nghe quá, tỉnh cả ngủ luôn. Xóa đi thôi.

HẾT CHƯƠNG 8.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi