BẦU TRỜI ĐẦY SAO

Lúc Tiết Hựu Ca ăn cơm trưa xong ra ngoài, còn đem theo balo, bên trong là bài tập Hà Tiểu Yêu giao cho cậu.

Giai đoạn chuyển cấp lẽ ra là không có bài tập hè, nhưng Hà Tiểu Yêu yêu cầu nghiêm khắc với cậu nên đã mua vở bài tập của lớp bảy, xé trang đáp án đi rồi đưa cho cậu.

Cậu học bữa đực bữa cái, mới làm được một ít, thấy sắp đến ngày nộp bài tập nên nước đến chân mới nhảy, mang theo bài tập đi.

Ngồi lên xe, Tiết Hựu Ca ôm balo vào ngực, Trình Dự ngồi bên cạnh. Trữ Tấn ngồi trên ghế phó lái, hỏi cậu: “Đi chơi mà vẫn phải học à?”

“Mẹ giao bài tập cho cháu, tối cháu về nhà mẹ sẽ kiểm tra.”

Trữ Tấn: “Ngoan quá. Là bài tập lớp mấy thế, có chỗ nào không biết không? Có thì để anh chỉ cho.”

Tiết Hựu Ca bảo không có.

Trình Dự nhìn cậu một cái.

Trữ Tấn còn cười ha ha; “Anh nói với ông là cháu đi Khánh Châu để mua quà sinh nhật cho mẹ à?”

Tiết Hựu Ca gật đầu.

“Đúng là có hiếu.”

“Ông Trữ ơi, mọi người đi Khánh Châu để dự triển lãm ạ?”

“Là một triển lãm nghệ thuật không gian.”

Tiết Hựu Ca không có hứng thú với triển lãm nghệ thuật, nghe xong nói: “Ông Trữ, mấy giờ thì mọi người xong ạ? Cháu có thể ngồi xe bus đi mua đồ, mua xong rồi quay lại tìm mọi người, sẽ không làm lỡ dở việc của ông.”

Trữ Tấn phất tay: “Cháu mua đồ thì tốn bao nhiêu thời gian được? Đi mua đồ cùng cháu trước, rồi đi xem triển lãm sau.”

Cô bé này đến điện thoại cũng chẳng có, họ dẫn cô bé đến Khánh Châu, sao có thế để người chạy lung tung một mình được.

Đây là lần đầu tiên Tiết Hựu Ca đi chơi xa với người mới quen, lái xe từ huyện Sơn Lăng đến Khánh Châu mất chưa đến một tiếng rưỡi, cậu ngồi trên xe vừa nghe nhạc vừa làm bài tập, thoáng liếc thấy Tiết Hựu Ca đang nghịch một đôi đũa.

Trình Dự đang nghịch dùi trống, anh có thể nghe thấy tiếng rò nghiêm trong từ tai nghe của cậu, chẳng cần nghe kỹ cũng biết là nhạc phim anime nhiệt huyết sôi trào.

Lúc mua giày, thấy Tiết Hựu Ca móc từ balo ra một đống tiền xu và tiền lẻ, nhân viên thu ngân ở tiệm giày cứng cả mặt lại.

Hai người lớn cũng có chút bất ngờ, hiểu ra đây chắc chắn là số tiền mà đứa bé dành dụm.

Một nhân viên đếm tiền, một nhân viên khác gói giày lại. Tiết Hựu Ca hỏi cô nhân viên rõ ràng xêm xêm tuổi mẹ cậu: “Chị ơi, có thể gói bằng giấy gói quà và dây ruy băng được không ạ, gói đẹp một chút?”

“Xin lỗi bạn nhỏ, ở đây bọn chị có ruy bằng, nhưng không có giấy gói, em có thể đến cửa hàng văn phòng phẩm trong trung tâm thương mại mua, 2 tệ một cuộn.”

Nhân viên thu ngân đếm tiền hai lần, phải mất một lúc sau mới đem tiền thừa trả lại cậu được, Tiết Hựu Ca bỏ tiền thừa vào ống heo hình mèo chiêu tài rồi để lại balo.

Trình Dự tiện tay giúp cậu xách balo: “Bảo sao balo của em nặng thế, số tiền này để dành bao lâu rồi?”

“Tiết kiệm mấy năm…” Tiền lì xì của cậu đều do mẹ giữ, nói là đề dành học phí đại học cho cậu. Tiết Hựu Ca chỉ có thể thắt lưng buộc bùng, để dành số tiền tiêu vặt ít ỏi của mình lại, ngoài khoản này ra, cậu còn buôn bán ở trường nữa: cậu mở hàng tạp hóa giữa giờ giải lao, thậm chí còn nhặt nhạnh cả hướng dẫn chơi chứng khoán mà mẹ Hổ Bì vứt đi, lúc rảnh rỗi cũng đọc không ít nhằm học chút kiến thức tài chính từ đó.

Ba Hổ Bì mua một chiếc máy tính để chơi chứng khoán, kết quả cuối phiên thị trường bò (*) rớt giá, chưa được bao lâu thì mất cả chì lẫn chài, khiến mẹ Hổ Bì tức đễn nỗi đập cả máy tính, băng đĩa sách vở phân tích thị trường chứng khoán cũng vứt sạch.

Ngày hôm nay trôi qua thật phong phú, Tiết Hựu Ca mua được giày, gói quà, còn đi xem triển lãm nữa. Dù không hiểu nhưng cậu vẫn chụp ảnh lại. Lúc ra khỏi hội trường triển lãm, bác Vệ vào siêu thị mua nước, bảo Tiết Hựu Ca nhặt ít đồ ăn vặt: “Muốn ăn gì cứ mua, bác mời.”

Cuối cùng Tiết Hựu Ca nhặt một gói mì ăn liền Đại Trang: “Cái này được không ạ?”

Bác Vệ thắc mắc: “Sao lại mua mì ăn liền?”

“Cháu mới nghe mọi người nói muốn đi đâu đó ăn hải sản.” Tiết Hựu Ca xoa xoa một góc gòi mì ăn liền, “Mọi người ăn cơm, cháu ăn mì gói là được.”

“Cháu bị dị ứng hải sản à?”

“Không phải ạ…” Trông cậu càng ngượng ngùng hơn.

Bác Vệ hiểu ra, thì ra là đang khách sáo. Bác cười: “Đứa nhỏ này, cũng chẳng phải là không cho cháu ăn cơm tối, hơn nữa cháu mua mì gói thì tính ăn thế nào?”

“Tất nhiên là trộn gia vị ăn sống ạ.” Nếu như có điều kiện, ngày ngày ăn mì thì Tiết Hựu Ca cũng chẳng chán.

Từ sau lưng xuất hiện một cánh tay, Trình Dự lấy gói mì trong tay cậu ra, đặt lại quầy.

“Anh làm gì thế?” Tiết Hựu Ca quay đầu lại.

“Cái này, anh sẽ không trả tiền cho em đâu.”

“Anh không cần mua cho em, em có tiền mà.”

Trình Dự vươn tay túm cổ áo cậu kéo qua: “Em mà không nghe lời thì không đưa em về nữa.”

Tiết Hựu Ca ở trong tư thế bị xách cổ, mắt mở to, ngây người nhìn anh, giống như chú sóc nhỏ bị đe dọa. Trình Dự buông tay, cũng cúi đầu nhìn cậu, trong mắt không có nhiều cảm xúc.

“Ừm…” Tiết Hựu Ca thành thật cúi thấp đầu.

Bác Vệ vội nói: “Anh đang đùa với cháu đấy thôi, không cho cháu mua mì gói là bởi mì gói không tốt cho sức khỏe. Tối mọi người ăn gì thì cháu cứ ăn nấy, không phải khách sáo.”

Cậu ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi lên xe, Trình Dự đưa cho cậu một cây kem nhưng Tiết Hựu Ca không chịu nhận, Trình Dự cau mày ném cây kem lên người cậu.

Không phải Tiết Hựu Ca không muốn ăn, mà là cảm thấy mình ăn của người ta nhiều quá, có phải khiến Trình Dự không vui rồi hay không, mới nãy còn bảo không đưa cậu về nhà.

Cẩu ngẩng đầu thấy Trình Dự đang ăn kem, cũng hơi thèm nhưng cậu vẫn kiềm chế được. Đưa cây kem Magnum anh vứt sang cậu cho ông Trữ ở ghế phó lái: “Ông Trữ, ông ăn cái này đi ạ.”

Trữ Tấn nhìn qua gương chiếu hậu, phát hiện Trình Dự ngồi dựa vào cửa sổ, mắt hướng ra ngoài, trông có vẻ không vui lắm. Ông hỏi Tiết Hựu Ca: “Sao thế? Đây không phải anh mua cho cháu à, sao không ăn?”

Tiết Hựu Ca mím môi, nghĩ ra một lời giải thích: “Bụng cháu…không thoải mái lắm.” Nói xong còn lấy tay ôm bụng.

“Bụng…” Trữ Tấn vốn muốn hỏi đau thế nào, có cần đến bệnh viện không thì đột nhiên nhớ ra gì đó, không hỏi nữa.

Trình Dự thấy cậu ôm bụng, mặt nhăn mày nhó thì khẽ cau mày.

Ngay cả lúc ăn tối, Trữ Tấn cũng không gọi cá sashimi mà đều gọi đồ nấu chín, chẳng hạn như nghêu xào cay, vẹm trắng, hải sâm hấp trứng, sợ Trữ Tấn ăn đồ lạnh sống sẽ khiến phản ứng kỳ sinh lý (*) nghiêm trọng hơn.

Tiết Hựu Ca ăn rất khắc chế, cũng ngại ăn nhiều, về sau thấy mọi người không ăn nữa, để thừa thì lãng phí nên cậu mới động đũa.

Cậu quét sạch những món còn lại trên bàn, khiến bác Vệ khen khẩu vị tốt, chắc hôm nay đói lắm rồi.

Tiết Hựu Ca nói: “Không phải hôm nay cháu mới ăn nhiều đâu, bình thường cháu cũng thế, bởi vì cháu muốn cao một chút. Cao như anh ấy.”

Trình Dự cao 1m8 chế nhạo

Trên xe, Tiết Hựu Ca có hơi buồn ngủ, nhưng bài tập còn chưa làm xong. Cậu nói với bà nội là mình đã về nhà rồi, cũng không biết liệu bà có gọi điện về nhà hỏi không, liệu có ai phát hiện ra cậu không ở nhà hay không.

Cậu vừa làm bài tập vừa gãi cổ, không biết vì sao có hơi ngứa.

Bác Vệ đi đường cao tốc, từ Khánh Châu về huyện Sơn Lăng mất chừng một tiếng.

Lúc xuống cao tốc, xe dừng lại một chút, tốc độ chậm lại. Khi Trình Dự quay đầu qua, đột nhiên phát hiện Trình Dự không ổn.

Tiết Hựu Ca dùng bút gãi mặt, còn cong eo xuống gãi chân nữa.

Trình Dự trực tiếp giơ tay giữ cổ tay cậu lại: “Đừng gãi nữa.”

Cậu ngẩng đầu lên, vô số nốt mẩn đỏ trên cổ và mặt, còn đổ mồ hôi.

“Em không sao, chắc ban nãy bên bờ biển bị muỗi đốt.”

Trình Dự không để ý cậu: “Bác Vệ, tới bệnh viện, em ấy dị ứng hải sản.”

Bác Vệ quay đầu lại nhìn, mới ý thức được sự nghiêm trọng của sự việc, lập tức lái xe đến bệnh viện huyện Sơn Lăng.

“Nhà em gần biển thế mà em không biết mình bị dị ứng hải sản ư?” Trình Dự thấy cậu còn muốn gãi, đánh tay cậu một cái, “Còn gãi nữa.”

“Em không biết, em không hay ăn hải sản mà.” Dù ba làm việc ở Bắc Hải, cũng rất ít khi mang hải sản về nhà.

Trình Dự giữ chặt một tay cậu, tay kia của Tiết Hựu Ca lại không kiềm chế được, lén lút luồn xuống dưới tính gãi chân, bị Trình Dự trông thấy nên anh khóa cả hai tay cậu lại.

Đôi mắt Tiết Hựu Ca đỏ hoe, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy dạ dày khó chịu.

Bác Vệ rất nhanh đã tìm được bệnh viện: “Mau, Trình Dự, cháu đưa em đi lấy số, bác đi đỗ xe.”

Ông ngoại cũng xuống xe cùng, vội đưa cậu đến phòng cấp cứu, phía trước còn có mấy người đang xếp hàng, ông ngoại chạy đi lấy số.

Bệnh viện này chính là nơi Hà Tiểu Yêu làm việc, có điều Tiết Hựu Ca chỉ quan thuộc với khoa phụ sản, còn các bác sĩ và y tá khoa khác thì không biết cậu, huống hồ hiện giờ cậu đang trong bộ dạng nhăn nhó tràn ngập đáng thương.

Trình Dự đi rót cho cậu cốc nước ấm, quay lại nhìn thấy Trình Dự ngồi trên ghế lại lén lút gãi cổ.

“Đã bảo đừng gãi cơ mà!”

“Em biết, nhưng mà ngứa…” Cậu chầm chậm bỏ tay xuống, Trình Dự đưa nước cho cậu uống.

Trình Dự hỏi cậu còn chỗ nào không thoải mái không: “Còn triệu chứng gì khác không?”

“Mắt…hơi hoa.” Tiết Hựu Ca chớp chớp mắt, “Cảm giác giống như đeo kính lão của bà nội em ấy.”

Trình Dự nghe xong liền biết là hơi nghiêm trọng.

“Biết trước thì đã không để em ăn nhiều vậy rồi.”

“Biết trước thì anh nên để em mua gói mì bò hầm dưa muối kia!”

“Đừng nói nữa, giờ em xấu quá.”

“Ò.”

Tiết Hựu Ca là con trai, cũng khong quá bận tâm chuyện đẹp xấu. Cậu đang ủ rũ chờ đợi thì đột nhiên nhìn thấy một người quen từ xa xa.

Cũng chẳng phải dựa vào mặt mà nhận ra bởi tầm mắt cậu hơi mơ hồ, nhưng cậu nhận ra cái váy kia! Là chị họ Phương Lễ Tình!

Lẽ nào Cao Cao lên cơn suyễn à?

Tiết Hựu Ca cực kỳ hoảng sợ, cũng chẳng biết nghĩ sao mà khi thấy chị họ đi về hướng phòng cấp cứu, cậu liền quay đầu qua vùi mặt vào vai Trình Dự.

Trong chốc lát, hô hấp Trình Dự ngừng lại, cảm thấy cậu run rẩy dụi qua dụi lại nơi hõm vai mình.

Không biết là nước miếng hay mồ hồi ướt đẫm thấm lên người anh, Trình Dự cau mày, dùng tay muốn đẩy cậu ra.

“Đợi một chút!” Tiết Hựu Ca khá sợ bị chị họ trông thấy, từ nhỏ cậu đã bị chị ấy chế giễu mà lớn. Trước kia khi Phương Lễ Tình còn chưa lên cấp hai, lúc gặp nhau ở trường chị ấy đều vờ như không thấy cậu. Chị họ bảo cậu: “Ở ngoài chúng ta xem như không quen biết.”

Biểu tình lúc đó giống như đang nói: “Nhà chúng tôi không có loại họ hàng nghèo như cậu.”

Cho nên gặp nhau bên ngoài, cậu đều tránh chị ấy.

“Trình Dự, anh đợi một chút… Em đau bụng.” Nghe thấy giọng nói có chút ấp a ấp úng, Trình Dự cúi đầu nhìn, thấy cổ cậu mồ hôi nhễ nhại, thấm ướt cả mái tóc mềm mại sau gáy, những nốt mẩn đỏ như vết muỗi cắn dọc theo sống lưng từ chiếc gáy trắng nõn.

Còn hơi run rẩy nữa.

Bàn tay giơ lên của Trình Dự chầm chậm hạ xuống.

Sau đó, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

HẾT CHƯƠNG 9.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi