BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Phòng thực nghiệm sẽ lại chong đèn suốt đêm, dĩ nhiên, đối với những thành viên ở đây, chuyện này thường như cơm bữa. Miêu tả theo cách của Phan An thì pháp y trong cơ chế nhà nước chí ít còn có giờ đi làm và tan ca, còn bọn họ lại vớ phải một ông sếp coi công việc như mạng sống, có nghĩa là họ phải trực 24/24, trừ phi điện thoại báo hỏng, nếu không vĩnh viễn không được tắt máy.

Bực bội thì bực bội, trong vòng mấy năm qua họ đã sớm thích ứng với công việc cường độ cao này. Nhưng sau khi tới Trung Quốc, Phan An và Ngữ Cảnh lần lượt tỏ thái độ rằng dù có tăng ca tăng việc thì cảm giác cũng thú vị hơn nhiều, vì có Cố Sơ.

Nhất là hôm nay, Cố Sơ lại hầm cho bọn họ món canh bồi bổ tươi ngon, còn nấu thêm cho bọn họ không ít thức ăn đêm và đồ ăn vặt. Mỗi lần Cố Sơ đến là Phan An lại như nông nô được đổi đời, ăn uống thỏa thuê. Lý do của anh ấy là đây là món ăn do vợ sếp mang đến, đảm bảo rằng cả sếp cũng không dám nhiều lời.

Sự thật là mỗi lần tăng ca, Lục Bắc Thần cũng không quá “mặt sắt”. Dù sao cũng là một công việc hao tổn tâm huyết, đối với vẻ đắc ý của Phan An và mọi người, anh cũng chỉ nhắm một mắt, mở một mắt.

Tối nay phòng thực nghiệm rất náo nhiệt, La Trì và Chloe đều có mặt, sau khi sung sướng thưởng thức món canh thanh đạm, mấy người họ cũng đã có tinh thần, tất cả đều tập trung vào vụ án. Cố Sơ không cố tình né tránh, Lục Bắc Thần cũng không có ý để cô tránh mặt, thế nên mấy người họ nói gì cô đều nghe thấy.

Trên thực tế, người cô để ý kỹ nhất chỉ có Lục Bắc Thần, cô sợ anh không gượng nổi.

Cô không tham gia thảo luận, chỉ dựa vào sofa đọc tài liệu về vụ án này, hy vọng có thể tìm ra những manh mối bị mọi người bỏ quên, mặc dù khả năng này là rất nhỏ. Lúc vào phòng làm việc đưa tài liệu, Ngư Khương liếc thấy Cố Sơ ngồi trên sofa, không nói gì, đưa tài liệu xong cũng rời đi ngay.

La Trì và mấy người khác đang vòng quanh Lục Bắc Thần, bàn luận về tình tiết vụ án. Ngư Khương lại đi vào, trong tay có thêm một chiếc gối ôm. Cô ấy đi tới trước mặt Cố Sơ, không nói gì cả, đưa cái gối cho cô.

Cố Sơ đang đọc tài liệu say sưa, không ngờ trước mắt đột ngột có thêm một thứ, cô ngước mắt lên nhìn Ngư Khương rồi ngẩn người. Thấy vậy, Ngư Khương vẫn lẳng lặng, nhét thẳng cái gối vào trong lòng cô rồi quay đầu đi ra khỏi phòng.

Cố Sơ ngây ngốc, chưa kịp phản ứng gì.

Lục Bắc Thần đang thảo luận bỗng đánh mắt qua, nhìn thấy toàn bộ cảnh ấy, khóe môi chợt cong lên.

Trong vụ án này, thật ra phần công việc liên quan đến pháp y đều đã hoàn thành.

Một buổi triển lãm rầm rộ lấy chủ đề chính là “Ký ức của cái chết”, từ đó mở ra một vụ giấu xác rợn người. Bốn cái xác ly kỳ, trên gương mặt còn đọng lại biểu cảm quái dị vào thời khắc tử vong… Tất cả đều trở thành đề tài cho fan mạng say sưa thêu dệt.

Các fan mạng tặng cho buổi triển lãm tượng sáp lần này đủ loại nguyên tố khủng bố, còn nói đây là một buổi triển lãm bị lời nguyền, lật lại đủ các vụ án linh hồn nhập vào tượng sáp ở nước ngoài, lại có người cho rằng nhà điêu khắc đã xúc phạm tới người chết nên mới khiến cho buổi triển lãm kết thúc trong tình huống này. Cả biểu cảm của những người chết đó cũng được mọi người đưa ra nhiều ý kiến, nhưng tin đồn rộng rãi nhất là có lẽ họ đã bị ếm tà thuật phù thủy nào đó hoặc bị khống chế thần kinh nên mới để lộ ra biểu cảm quái dị đó.

Áp lực của cảnh sát lần này vô cùng lớn, vì vụ án này được công khai trước mới khiến cho cảnh sát chú ý gia nhập. Từ việc gần đây khóe miệng La Trì không ngừng mọc mụn là có thể nhận ra anh ấy giận dữ cỡ nào.

Không còn gì để tranh cãi về nguyên nhân cái chết của bốn thi thể, đều là tự sát. Ngoại trừ Ngải Hân ra thì Lưu Xuyên, Tiền Hào và Phùng Tử Liên đều tử vong trong khoảng thời gian mất tích. Sau khi tiến hành giải phẫu bốn thi thể để điều tra, đều phát hiện được những điểm tương đồng ở một mức độ nhất định. Ngoại trừ hệ thống trung khu thần kinh thị giác và những vết thương do tự sát tạo thành, không phát hiện thấy có những bộ phận nào khác bị thương một cách đáng nghi.

Rất nhanh, sau khi đọc tài liệu chi tiết về bốn nạn nhân này, Tố Diệp đã đưa ra kết luận. Cô ấy phủ định đây là một vụ án mạng do tinh thần bị kiểm soát mà nên. Nói một cách khác, đây hoàn toàn không phải một vụ án thôi miên giết người, mà là vụ án mạng do thuốc gây biến đổi bệnh lý các cơ quan dẫn đến tự sát, tự sát do tiềm thức bị biến đổi bệnh lý.

Vậy thì, trọng điểm sẽ rơi vào việc họ đã sử dụng loại thuốc gì và ai là người cho họ sử dụng loại thuốc ấy.

Tốc độ của Ngữ Cảnh cũng cực nhanh. Cậu đã điều tra đầy đủ các loại thuốc có chứa thành phần x-r2 cùng với tên doanh nghiệp sản xuất, con đường phát hành… nộp hết cho Lục Bắc Thần. Điều khiến họ cảm thấy kỳ lạ là những loại thuốc này ít đến đáng thương, chỉ có lác đác vài cái tên.

“Cậu chắc chắn đã điều tra một lượt các loại thuốc có mặt trên thị trường rồi chứ?” Lục Bắc Thần khẽ nhíu mày.

“Vâng thưa giáo sư.” Việc sếp dặn dò, cậu chưa bao giờ dám làm qua loa lấy lệ.

Lục Bắc Thần cũng hiểu rõ sự nghiêm túc của Ngữ Cảnh, anh bèn giao đơn thuốc cho La Trì. La Trì đón lấy, đọc qua rồi nhìn về phía Ngữ Cảnh: “Cậu không lười nhác trốn việc đấy chứ?”.

Ngữ Cảnh im lặng lườm La Trì.

“Có lẽ chỉ có tưng đây thôi.” Lục Bắc Thần bảo đảm về sự nghiêm túc của Ngữ Cảnh.

La Trì chẳng qua cũng chỉ đùa cho vui, dĩ nhiên anh ấy hiểu mấy người họ cẩn trọng nhường nào, chỉ có điều hơi lo lắng: “Mấy loại thuốc này đều có thể tìm được trên thị trường, chỉ sợ…”.

Anh ấy ngừng lại, lại đang suy nghĩ xem câu tiếp theo nên diễn đạt thế nào.

“Tôi chỉ có thể làm được đến đây.” Lục Bắc Thần dựa vào ghế, “Cậu cũng nhìn thấy đấy, phòng thực nghiệm của chúng tôi toàn là người chân yếu tay mềm, đâu thế đi theo cậu làm cảnh sát hình sự, phải không?”.

La Trì nhướng mày nhìn Lục Bắc Thần, “Đừng quên cậu là người bị hại, thế nên cậu có nghĩa vụ dốc hết sức cho vụ án này”.

Lục Bắc Thần nhìn Ngữ Cảnh, nửa đùa nửa thật, “Cậu có quyết tâm không cậu?”.

Ngữ Cảnh đáp chân thành, “Chỉ cần có thể cống hiến sức lực cho giáo sư, em làm gì cũng được!”.

Chloe ngồi trên ghế, hai chân gác lên bàn với vẻ thiếu nghiêm túc, nghe xong anh ấy chép miệng, “Chua quá, chua rụng cả răng rồi.” Rồi anh ấy nghiêng đầu nhìn Cố Sơ, “Này, em lại có thêm một tình địch khác giới đấy”.

“Thế nào gọi là ‘lại’?” Cố Sơ dựa vào gối, đầu không ngẩng lên.

Chloe cười, “Tính thêm anh nữa”.

Cố Sơ phì cười.

Lục Bắc Thần không cho Chloe thêm nhiều cơ hội trêu chọc mình. Anh quay lại chuyện chính, “Cậu sợ là thứ thuốc họ sử dụng chưa chắc đã là loại xuất hiện ngoài thị trường?” Anh nói vơi La Trì.

La Trì gật đầu rất mạnh, “Thuốc trôi nổi trên thị trường nếu có vấn đề thì đã bị người ta tố cáo lâu rồi”.

“Cũng chưa chắc.” Chloe uể oải nói: “Bản chất của mỗi người mỗi khác, phản ứng khi sử dụng thuốc cũng khác. Nhân lúc rảnh rỗi, tớ đã tiện tay điều tra giúp cậu phản ứng dược lý. Loại thuốc này một khi sử dụng, đích thực sẽ tạo ra phản tác dụng. Bây giờ chúng ta chỉ phát hiện ra bốn thi thể này là tương đồng, thế nhưng người chưa phát hiện ra thì sao? Thế nên bốn người này chưa chắc chỉ là ngẫu nhiên”.

“Tóm lại tôi sẽ lần lượt điều tra, không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nhỏ nhặt nào.” Trách nhiệm của La Trì trở nên nặng nề.

Anh ấy vừa dứt lời bỗng có người nói một: “Không đúng”, tâm trạng cực kỳ kích động.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn cả về phía Cố Sơ.

Cô không ngờ rằng mình nói to như vậy, có phần ngượng ngập. Lục Bắc Thần buồn cười vì dáng vẻ của cô, nhẹ nhàng nói: “Em phát hiện ra điều gì?”.

Cố Sơ vội giải thích, “Em chỉ có suy nghĩ cá nhân thôi.” Dẫu sao cô cũng không theo vụ án từ đầu, chỉ sợ đưa ra những ý kiến vụng về.

“Không sao đâu, cứ nói xem sao.” Lục Bắc Thần động viên.

Cố Sơ ôm tài liệu đứng dậy, bước tới: “Em cho rằngbốn người này được thử thuốc”.

Lý do của cô không khiến La Trì và mọi người ngạc nhiên. Lục Bắc Thần gật đầu, “Bọn anh cũng từng nghi ngờ như vậy”.

“Từng?” Cố Sơ không hiểu cách dùng từ của anh.

“Là thế này.” La Trì giải thích cho cô, “Ở mắt cá chân của bốn người này đều có một dấu bằng kim loại. Thi thể lại có những đặc trưng tương đồng, ban đầu đúng là bọn anh đã nghi ngờ họ được dùng để thử thuốc. Nhưng về sau phát hiện ra dù ít dù nhiều họ đều mắc bệnh thần kinh, bọn anh đã có lý do để nghi ngờ phải chăng có một tổ chức nào đó mà chúng ta không biết lợi dụng những người bệnh này để làm chuyện phạm pháp. Còn nữa, đó là cách thức tìm ra bốn thi thể này, có người tặng cho Kỳ Quái, chứng tỏ người đứng phía sau muốn ám thị gì đó. Nếu mấy người này chỉ là tác phẩm của một lần thử thuốc thất bại, vậy thì, kẻ đứng sau muốn nói gì với chúng ta? Chỉ muốn tới sự thất bại thôi sao?”.

Cố Sơ lắc đầu, đặt tài liệu lên bàn làm việc. Lục Bắc Thần tinh ý phát hiện ra ngón tay cô hơi run.

“La Trì, anh suy nghĩ hơi xa quá rồi thì phải, bốn người này là người dùng để thử thuốc thôi.”

La Trì không ngờ cô lại kiên quyết như vậy, hơi sững người. Lục Bắc Thần nắm lấy tay cô, bỗng cảm thấy ngón tay cô lạnh ngắt. Anh sửng sốt, kéo cô tới bên cạnh, hỏi: “Vì sao em nhận định họ được dùng để thử thuốc?”.

Hơi thở của Cố Sơ có chút gấp gáp. Cô cố gắng hít sâu mấy lượt rồi nói: “Vì trước đây nhà họ Cố cũng có một phòng thực nghiệm nghiên cứu thuốc mới. Ngày xưa em vô tình bắt gặp những người thử thuốc. Ban đầu họ dùng chuột bạch, sau đó dùng trên người thật”.

“Những người em bắt gặp chính là những người sử dụng loại thuốc mới ‘Thần Bình Thư’ của nhà em ư?” La Trì hỏi.

Năm xưa nhà họ Cố xảy ra chuyện cũng bắt nguồn từ loại thuốc mới tên “Thần Bình Thư”.

Cố Sơ lắc đầu, “Là hồi em còn nhỏ, thuốc mới nhà họ Cố nghiên cứu không chỉ có một loại.” Thế mới nói tập đoàn Kiến Khoa có nhiều thành tích trong ngành dược. Một số loại thuốc mới đặc biệt hồi đó đều do phòng thực nghiệm mà bố cô lãnh đạo điều chế ra.

“Sở dĩ em nhận định họ là người thử thuốc, trùng hợp vì ký hiệu kim loại trên chân họ.” Cố Sơ lật hồ sơ ra, chỉ vào bức ảnh của một nạn nhân.

“Lẽ nào đây không phải ký hiệu của một tập đoàn tội phạm hay sao?” La Trì hỏi.

Cố Sơ lắc đầu.

“Em biết ký hiệu này?” Lục Bắc Thần thấp giọng hỏi. Cô biết vụ án này nhưng những tài liệu cụ thể cô cũng mới đọc lần đầu…

~Hết~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi