BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Cố Sơ ra sức cắn môi, lát sau mới nói: “Những dấu vết này thật ra chính là ký hiệu cho một loại thuốc đặc biệt của phòng thực nghiệm, hơn nữa những ký hiệu này…” Cô ngừng lại, ngẫm nghĩ một lát rồi nhẹ giọng giãi bày, “Những ký hiệu này rất giống với ký hiệu của nhà họ Cố”.

Tất cả mọi người nghe xong đều tập trung tinh thần, La Trì vội hỏi: “Vì sao nói nó là ký hiệu cho một loại thuốc đặc biệt?”.

“Đây có lẽ là thói quen của nhà họ Cố, hoặc các phòng thực nghiệm nghiên cứu dược phẩm mới cũng sẽ làm vậy. Tóm lại, tôi từng thấy phòng thực nghiệm của bố em làm vậy. Phòng thực nghiệm nghiên cứu thuốc của nhà họ Cố không chỉ có một địa điểm, các đội ngũ nghiên cứu được mời về cũng không chỉ có một nhóm. Khi em còn rất nhỏ đã từng nghe bố em kể, có lúc hai hoặc ba nhóm cùng đồng thời nghiên cứu dược phẩm mới, như vậy cũng để tránh hỗn loạn trong việc quản lý người thử thuốc, hoặc để tránh có người vì tham tiền mà dùng thuốc lẫn lộn, thế nên họ sẽ đánh dấu những ký hiệu khác nhau dựa theo những loại thuốc thử khác nhau. Một ký hiệu như thế này thông thường chia làm hai phần, phía trên là logo của phòng thực nghiệm, phía dưới là hình ảnh dùng để phân biệt loại thuốc, hai hình ảnh hợp thành một hình vẽ hoàn chỉnh.” Ngữ khí của Cố Sơ trở nên nặng nề, “Nghe bố nói, đây là quy định bất thành văn của phòng thực nghiệm, thế nên người ngoài rất khó phân tích được ý nghĩa phía sau ký hiệu. Trên thực tế, những hình ảnh đó chỉ đơn thuần sử dụng để phân biệt họ đang thử dụng loại thuốc nào mà thôi”.

Cuối cùng Lục Bắc Thần cũng hiểu nguyên nhân tay cô run lên, anh khẽ hỏi: “Em cảm thấy những ký hiệu này rất giống của nhà họ Cố?”.

“Vâng.” Giọng Cố Sơ cũng run lên theo, cô chỉ vào phần nửa trên của hình vẽ trong ảnh, “Mặc dù hướng đi của đường hoa văn có chút thay đổi, hình vẽ cũng được điều chỉnh đôi chút nhưng về tổng thể vẫn là hình của phòng thực nghiệm nhà họ Cố”.

Chloe bắt trúng trọng tâm, “Lẽ nào người của bố em đang giở trò?”.

“Không thể nào!” Cố Sơ không suy nghĩ gì đã lập tức phản bác, tâm trạng cũng trở nên kích động, nhìn Chloe chằm chằm, “Phòng thực nghiệm năm xưa đã bị niêm phong rồi, làm gì còn người nào của bố tôi nữa?”.

Từ lúc quen biết Cố Sơ tới giờ, cô vẫn cho Chloe cảm giác lễ phép, dịu dàng, đôi lúc còn đấu võ mồm với anh ấy, cô cũng là một cái rất thông minh. Nhưng lạnh lùng nhìn anh ấy như ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên. Người ta hay nói thỏ gấp lên cũng cắn người, Chloe cũng biết mình đã nói lời không nên nói, cảm thấy cực kỳ ngượng ngập bèn hắng giọng nói: “Em đừng hiểu lầm, cứ coi như anh ăn nói không suy nghĩ đi”.

Cố Sơ cũng không phải người vô lý vô cớ, mặc dù tức giận nhưng thấy Chloe lấy lòng như vậy cô cũng kiềm chế, chỉ có điều sắc mặc không tốt cho lắm. Lục Bắc Thần nắm chặt tay cô và nói: “Thảo luận về vụ án là sẽ như vậy”.

“Bắc Thần.” Cố Sơ xoay tay lại nắm tay anh, trông cô rất căng thẳng, “Anh nhất định phải điều tra rõ ràng, chuyện này nhất định không liên quan gì đến nhà họ Cố đâu”.

“Yên tâm.” Thấy cô như vậy, anh không khỏi đau lòng.



Trong lúc mơ màng ngủ, Cố Sơ cảm thấy có người bế cô lên, khi mở mắt ra thì xung quanh đã ngập tràn màu vàng mát dịu, êm ái.

“Đây là đâu?” Cô mơ hồ hỏi.

Lục Bắc Thần tắm rửa qua rồi trèo lên giường nằm, kéo cao chăn lên cho cô rồi dịu dàng nói: “Ở phòng nghỉ, em ngủ đi”.

Khi trời tờ mờ sáng, mấy người đám La Trì mới rời đi, còn Cố Sơ thì đã co ro nằm trên sofa ngủ từ lâu. Trước nay, cô ngủ không hề sâu giấc, sợ lặn lội về nhà cô lại mất giấc, anh quyết định ở lại phòng nghỉ.

Cố Sơ vẫn đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, vùi mặt vào lòng anh, lẩm bẩm: “Các anh điều tra ra chưa? Không liên quan đến nhà em đúng không?”.

“Cho La Trì một ít thời gian.” Anh ôm lấy cô, hôn nhẹ lên vành tai, nhẹ nhàng dỗ dành, “Đừng nghĩ gì nữa cả”.

Giọng anh trầm ấm êm tai, có hiệu quả thôi miên. Nằm trong lòng anh, Cố Sơ cảm thấy cực kỳ an toàn, càng lúc càng sát lại gần anh. Cô lẩm bẩm, “Bắc Thần… em sợ”.

“Không cần sợ.” Lục Bắc Thần khẽ vỗ lưng cô, an ủi, “Có anh đây”.

“Đừng bỏ mặc em… Đừng rời xa em, bất luận tới khi nào cũng đừng bỏ rơi em.”

“Ừ.”

“Em cũng phải… hết lòng bảo vệ anh.” Cô nói trong cơn ngái ngủ.

Lục Bắc Thần ấm lòng, hôn lên khóe môi cô. Cô nhắm mắt lại, say sưa chìm vào giấc ngủ.

Qua ánh đèn, anh ngắm cô rất lâu, sau đó giơ tay tắt đèn.

Bóng tối nuốt trọn tia sáng duy nhất, còn anh thì hoàn toàn mất ngủ.



Khi Cố Khải Mân trở về nhà, Tiêu Tiếu Tiếu ngồi trên sofa phòng khách, tivi không bật, cô cũng không làm gì, cứ thế nhìn anh chòng chọc.

“Thiên Thiên đâu?” Anh ta cởi áo khoác, mệt mỏi hỏi một câu, không để ý tới biểu cảm lạ lùng của cô.

Tiêu Tiếu Tiếu lạnh nhạt trả lời, “Tôi đưa về nhà bố mẹ tôi mấy ngày”.

Cố Khải Mân vốn định tắm rửa nghỉ ngơi, nghe xong sững người rồi quay đầu nhìn cô, “Đưa tới chỗ bố mẹ em? Tiêu Tiếu Tiếu, em đang làm cái trò gì vậy? Không biết Thiên Thiên phải đi học sao? Em đưa nó đi nơi khác?”.

Tiêu Tiếu Tiếu không định giải thích với anh ta, vứt “bộp” tập tài liệu lên mặt bàn, “Chúng ta ly hôn đi”.

Cố Khải Mân lại ngẩn ra, lập tức nhíu mày, “Cô nói gì cơ?”.

“Ly hôn.” Thái độ của Tiếu Tiếu cực kỳ lạnh nhạt, cô lặp lại lần nữa, “Tôi đã soạn xong đơn rồi. Cố Khải Mân, tôi không cần thứ gì của anh, anh chỉ cần ký tên lên thôi”.

Cố Khải Mân hồ nghi nhìn cô một lúc rồi bước lên cầm lấy tập tài liệu, rút một tờ giấy từ trong ra. Khi mấy chữ “Đơn xin ly hôn” đung đưa trước mắt, anh ta lại nhét giấy vào túi, ném trả về chỗ cũ.

“Tôi thấy cô điên rồi.” Giọng anh ta cũng chuyển lạnh.

“Tôi đúng là bị điên nên mới cưới anh.”

Cố Khải Mân cuộn chặt tay lại, nghiến răng, “Muốn ly hôn? Đừng hòng!”.

Tiêu Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên nhìn anh ta, “Thế ư? Nếu như chuyện này ầm ĩ ra tòa, thể diện của bác sỹ Cố biết để đi đâu!”.

Cố Khải Mân đứng đực ra đó rất lâu, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, kéo một tay cô lại nhưng bị cô chán ghét hất ra. Anh ta cau có nhưng cũng bình tĩnh lại rất nhanh rồi mềm giọng, “Tiếu Tiếu, vì sao phải ly hôn? Anh đối xử với em chưa đủ tốt ư? Phải, anh thừa nhận anh có chỗ chưa đúng, anh không nên động tay động chân với em? Nhưng anh nhất định sẽ thay đổi mà”.

Tiêu Tiếu Tiếu không nói gì nhưng nhìn anh ta bằng nét mặt thân trọng.

Cố Khải Mân dịch sát đến. Cô nhíu mày lùi ra sau, anh ta cưỡng ép kéo cô vào lòng, dỗ dành, “Tha thứ cho anh được không? Anh hứa sau này sẽ không thô lỗ với em nữa. Tiếu Tiếu, anh yêu em, em không thể rời xa anh được”.

“Anh yêu tôi?” Tiêu Tiếu Tiếu đẩy anh ta ra, “Cố Khải Mân, anh quá ích kỷ, ngay từ đầu anh đã giấu giếm tôi, anh có từng thành thật với vợ mình chưa?”.

“Anh đã giấu em chuyện gì?”

Tiêu Tiếu Tiếu hờ hững đáp từng câu từng chữ: “Thiên Thiên”.

“Gì chứ?”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Năm xưa, mẹ của Thiên Thiên cũng vì bị anh ngược đãi nên mới rời xa anh đúng không?”.

Cố Khải Mân đứng bật dậy, sắc mặt cứng ngắc, “Cô nói gì cơ?”.

“Tôi đã điều tra rõ ràng rồi. Cố Khải Mân, anh còn định đóng kịch trước mặt tôi tới khi nào?” Tiêu Tiếu Tiếu cũng đứng bật dậy, quát anh ta: “Cái gì mà con nhận nuôi? Thiên Thiên chính là con đẻ của anh! Có cần tôi gọi mẹ của Thiên Thiên tới đối chất với anh không?”.

Cô đã tìm được mẹ của Thiên Thiên.

Điều khiến Tiếu Tiếu cảm thấy thảng thốt là mẹ của Thiên Thiên sống ngay tại Thượng Hải.

Chiều hôm đó, ánh năng rất gắt gao. Cô đứng chực trước cổng trường mẫu giáo, cuối cùng cũng gặp được một người phụ nữ lén la lén lút tới tìm Thiên Thiên, hóa ra đó chính là mẹ ruột của Thiên Thiên.

“Cố Khải Mân vẫn luôn nói với mọi người rằng Thiên Thiên là con nuôi, còn không cho phép tôi tới thăm Thiên Thiên, thế nên tôi chỉ còn cách vài ba ngày len lút tới thăm nó.” Trong một quán café, mẹ của Thiên Thiên gạt nước mắt, nói với Tiêu Tiếu Tiếu.

Cũng chính vào hôm đó, cuối cùng Tiêu Tiếu Tiếu đã hiểu ra ngọn nguồn câu chuyện.

Thì ra trước kia mẹ của Thiên Thiên và Cố Khải Mân yêu nhau, hai người rất hạnh phúc nhưng chần chừ mãi không kết hôn. Lúc đó Cố Khải Mân một lòng vì sự nghiệp, mẹ của Thiên Thiên thì cứ đợi chờ, tới tận lúc mang thai.

Nhưng Cố Khải Mân vẫn chưa có dự định kết hôn, anh ta lại yêu cầu cô ấy phá thai. Mẹ của Thiên Thiên giận dữ bỏ đi, kiên quyết tự sinh đứa bé ra.

“Đứa bé chào đời, Cố Khải Mân cầu xin tôi tha thứ, phụ nữ có ai không yếu lòng, tôi bèn đưa Thiên Thiên tới sống cùng anh ta, không danh không phận.” Mẹ của Thiên Thiên nói: “Tôi thúc giục Cố Khải Mân kết hôn, cho dù là vì thằng bé. Nhưng Cố Khải Mân lại đánh tôi, một hai lần tôi còn nhẫn nhịn, lâu dần tôi chịu không nổi khuynh hướng bạo lực của anh ta nên một lần nữa bỏ đi”.

Lúc đó Cố Khải Mân đã vững chân trong bệnh viện nên có được nguồn kinh tế ổn định. Mẹ của Thiên Thiên lại không được như anh ta nên ở một mức độ nào đó không có khả năng nuôi con. Cộng thêm mẹ của Thiên Thiên không phải người bản địa, quan hệ của bố mẹ Cố Khải Mân tại Thượng Hải lại có quan hệ không tồi, chị ấy muốn giành lại con cũng khó khăn.

“Vì tiền đồ của Thiên Thiên, tôi đành từ bỏ.” Chị ấy thở dài rồi nói: “Tôi đọc được tin Cố Khải Mân tái hôn, từng xin anh ta được quyền nuôi con nhưng anh ta nghiêm giọng từ chối. Cô gái, tôi thấy cô cũng trẻ, có lòng khuyên cô một câu chân thành. Cố Khải Mân không phải loại người hiền lành gì đâu, hắn rất ích kỷ, một lòng chỉ nghĩ cho bản thân, tới lúc đánh người ta thì đánh cho bằng chết, cô hãy lo liệu cho bản thân đi”.

Cố Khải Mân giấu cô chuyện về Thiên Thiên, thậm chí nói con ruột là con nuôi, mục đích là không muốn ảnh hưởng tới chuyện hôn nhân về sau, điều này khiến Tiếu Tiếu khó chấp nhận, suy đi tính lại, cô thấy chỉ còn con đường ly hôn.

Sự thẳng thừng của Tiếu Tiếu khiến Cố Khải Mân bất ngờ. Anh ta đứng sững hồi lâu rồi thẹn quá hóa giận, “Tiêu Tiếu Tiếu, cô dám điều tra tôi!”.

“Lẽ nào tôi phải ngu ngốc cả đời hay sao?” Tiêu Tiếu Tiếu đứng thẳng người lên đối mặt với anh ta, “Nếu năm xưa anh nói rõ ràng cho tôi biết Thiên Thiên là con trai của anh thì xuất phát từ tình cảm, tôi cũng tuyệt đối không chê bai anh. Giờ thì sao? Sao anh có thể bỉ ổi như vậy?”.

~Hết~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi