BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Phụt!

Diệp Phàm vung tay lên bản một giợt máu vào miệng đại sư phụ để ông nuốt xuống!

Sau đó, Diệp Phàm liên tục trích máu cho đại sư phụ, hẳn làm như vậy là vì sau khi hắn có được Tử Vĩ Đế Quyết đã biết được Tử V¡ Đế Tinh đứng đầu trong mệnh cách. Một khi thức tỉnh Đế Tinh mệnh cách có thể tự rút máu chữa thương cho người khác!

Chính vì vậy, Diệp Phàm mới trích máu cho đại sư phụ, hy vọng có thế cứu đối phương.

Mà sau khi nuốt máu của Diệp Phàm, sinh mệnh của sư phụ đã dăn đần ổn định nhưng vẫn không tỉnh lại.

Diệp Phàm tiếp tục rút máu nhưng máu mỗi người có hạn mà còn liên quan tới tỉnh thần của người dó. Một khi mất máu quá nhiều sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cơ thể, thực lực không chỉ giảm xuống mà còn ảnh hưởng tới tuổi thọ thậm chí có thể chết!

Diệp Phàm đã rút gần nửa chỗ máu nên cả người hẳn trở nên tiều tụy vô cùng, sức khỏe sụt giảm giống như một cây đại thụ bị người đào rồng dần dần héo úa!

Rất nhanh, trên đầu Diệp Phàm lộ ra sợi tóc bạo, cả người già nua thậm chí nó đang lan ra rất nhanh!


Nhưng Diệp Phàm vẫn không ngừng lại, không hề do dự rút máu cho đại sư phụ!

Vì đại sư phụ, Diệp Phàm có thể hiến dâng cả sinh mệnh của mình!

Trong lòng hẳn, đại sự phụ là người quan trọng nhất ngoài bố mẹ mình, năm đó nếu không có đại sư phụ đưa hẳn tới núi Cửu Long chỉ sợ hẳn đã chết rồi cũng sẽ không có Diệp Phàm của ngày hôm nay!

Đại sư phụ có ân với hẳn nên hắn dùng chính mạng của mình đền đáp lại!

Nhưng sau khi Diệp Phàm rút gần hết máu, đại sư phụ cuối cùng cũng tỉnh lại.

Đại sư phụ!

Diệp Phàm thấy đại sư phụ mở mắt liền kích động kêu lên.

“Tiểu Phàm!”

Trì Dao mở mắt nhìn Diệp Phàm chợt sửng sốt, bà thấy dáng vẻ đối phương lúc này vội vàng đứng dậy: “Tiểu Phàm, con làm sao thế?”

Lúc này, Diệp Phàm tóc xám trắng vẻ mặt tang thương cả người già đi trông thấy, có vẻ cực kỳ tiều tụy hoàn toàn không giống một thiếu niên trẻ trung mà thực lực của hắn còn tụt về dưới cả cảnh giới Kim Đan.

“Đại sư phụ, con không sao!”

Diệp Phàm lắc đầu, Trì Dao cầm tay hẳn vẻ mặt biến đổi, mở miệng nói: "Sao máu con ít như vậy?"

“Con rút máu mình cho ta sao!"


Trì Dao nhìn chằm chằmm Diệp Phàm lộ ra vẻ phức tạp.

“Đại sư phụ chỉ cần người không sao thì chút máu ấy có là gì đâu, sau này bồi bổ là được!”

Diệp Phàm tùy tiện nói.

Lúc này, trong lòng Trì Dao run rẩy cảm giác run rẩy từ sâu bên trong.

Bà đau lòng nhìn Diệp Phàm, nói: “Xin lỗi, là do sư phụ không bảo vệ được con, ngược lại còn khiến con trả giá lớn như vậy!”

“Đại sư phụ, người vì con làm quá nhiều việc rồi, lần này coi như con báo đáp người!”

Diệp Phàm mim cười nhẹ nhàng nói.

“Con đó, sao ngốc như thế?”

Trì Dao nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc xám trắng của Diệp Phàm, trong mắt lộ vẻ trìu mến.




Nếu như để kẻ thù thấy Trì Dao như thế này, chắc chẩn sẽ sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.

Một Nữ Đế Trì Dao từng quyết đoán, lạnh lùng vô tình, cao cao tại thương mà lại bộc lộ ra vẻ mặt kia với người khác. Hơn nữa còn thân cận với một người đàn ông như vậy, quả thật là khó có thể tưởng tượng nổi!

Phải biết rắng trước đây có vô số người tài giỏi kể cả những vị vua tài trí kiệt xuất đều yêu Nữ Đế Trì Dao nhưng đều bị bà đánh gần chết. Vì vậy không có người đàn ông nào có thể tiếp cận Nữ Đế Trì Dao càng đừng nói là ở gần Trì Dao như vậy!

“Con mau nuốt đi!"

Trì Dao lấy ra một đống dược liệu đưa cho Diệp Phàm.

Sau khi Diệp Phàm nuốt hết đống dược liệu đó, lượng máu thiếu hụt trong cơ thể đã bổ sung được một chút. Nhưng vì mất máu quá nhiều nên chỉ một chút dược liệu như vậy khó có thể khôi phục hoàn toàn nhưng cơ thể hẳn đã chẳng còn gì đáng ngại nữa.

Nhưng vì ảnh hưởng do mất máu nên tuổi thọ và sức mạnh của hắn bị suy giảm còn lại vẫn bình thường!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi