BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Diệp Phàm và Trì Dao dời khỏi sơn động, giờ bên ngoài đã tối đen văng trăng đang treo lơ lửng trên bầu trời đêm chiếu sáng khắp nơi.

Về Sở Sở và bốn vị sư phụ bị thương nghiêm trọng nên giờ vẫn đang bế quan.

Diệp Phàm và Trì Dao ra ngoài sơn động cùng lặng ngắm vầng trăng.

“Đại sư phụ, đã lâu chúng ta không ngắm trăng với nhau rồi!”

Diệp Phàm nói.

"Ừ!"

Trì Dao gật đầu, im lặng một hồi, nhìn Diệp Phàm: “Con không có gì muốn hỏi sao?"

“Đại sư phụ muốn nói sẽ nói thôi, nếu không chắc có nguyên do cả!"

Diệp Phàm thản nhiên nói.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

“Thằng nhóc này thật biết nịnh nọt""

Trì Dao khinh thường nhìn Diệp Phàm, gương mặt xinh đẹp như vậy cùng vẻ mặt kiều ngạo, lạnh lùng giờ đây liếc mắt khinh thường lại trông giống vẻ mị hoặc khiến người khác tim đập thình thịch không kiềm chế nổi!


Định lực của Diệp Phàm khá tốt nhưng giờ đây cũng mê mẩn ngơ ngác nhìn đại sư phụ

Mà Trì Dao bị Diệp Phàm nhìn chăm chú thì thay đổi sắc mặt, trách mắng: “Nhìn gì đấy?"

Trì Dao vừa nói đã khiến Diệp Phàm bừng tình, nói: “Xin lỗi đại sư phụ, người đẹp quá, vừa rồi con nhìn tới ngơ ngẩn!”

“Nhóc con xuống núi một chuyến mà miệng lưỡi ngày càng trơn tru nhỉ, có phải con dùng vẻ mặt này. hấp dẫn rất nhiều cô gái không?”

Trì Dao nói.

Hả?

Diệp Phàm ấm ức nói: “Đại sư phụ, ở trong mắt người con là người như vậy sao? Người làm con tổn thương quá!"

“Được, không nói chuyện này nữa. Tiểu Phàm ta nói với con một việc con phải nhớ kỹ!”

Trì Dao đứng dậy nhìn Diệp Phàm.

“Đại sư phụ, người nói đi!"

Diệp Phàm cũng đứng nghiêm trang nhìn Trì Dao.

“Tiểu Phàm, con luôn tò mò ta đến từ đâu nhỉ. Thật ra ta không phải người trái đất mà là từ Chư Thiên Vạn Giới, năm đó xảy ra một cuộc đại chiến ta bị thương nặng nên đã trốn tới đây”


“Lúc trước ta nhìn thấy con là lúc ta mới tới trái đất đụng phải con. Thấy mệnh của con đặc biệt đã đưa tới núi Cửu Long đồng thời tìm mấy vị sư phụ cùng nhau nuôi lớn!”

“Sau đó ta đã thiết lập kết giới ở trái đất che giấu thế giới đó. Vì đề phòng có người tìm ra đã luôn ở rong núi Cửu Long chữa thương!"

“Chắng qua thương thế của ta quá nặng mà trái đất linh khí cạn kiệt bị thiếu các dược liệu chữa thương. Nên vết thương của ta vẫn chưa khỏi hẳn mà ngày càng nghiêm trọng!"

Trì Dao nói hết.

Diệp Phàm nghe xong ánh mắt lấp lánh, hắn không ngờ đại sư phụ lại tới từ đó, thảo nào thần bí như vậy.

Nhưng đại sư phụ vẫn đang bị thương, Diệp Phàm lại chẳng hay biết gì, điều này khiến hắn tự trách bản thân.

“Đại sư phụ nếu người đã thiết lập kết giới sao đám người kia vẫn tìm được người?”

Diệp Phàm tò mò nói.

“Lúc trước con thức tỉnh mệnh cách Đế Tinh đã khiến cho linh khí trái đất sống lại làm vỡ kết giới ban đầu!"

"Trì Dao bình thản nói.

Uỳnh!

Lúc này Diệp Phàm biến sắc nói: “Nếu vậy là vì con nên đám người đó mới tới?”

“Con đừng nghĩ nhiều dù không có con thì kết giới kia cũng không trụ được lâu!

Trì Dao giải thích.

“Nhưng dù thế nào cũng vì con mà đám người đó mới tìm được đại sư phụ còn làm người bị thương!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi