BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Khi Diệp Phàm bị bắt đi, sắc mặt của Đường Sở Sở, Cơ Như Yên và Hoa Hồng Đỏ trở nên rất khó coi.

“Đại tiểu thư, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Hoa Hồng Đỏ lo lắng hỏi Cơ Như Yên.

“Đừng lo lắng, với thực lực của thiếu chủ hiện giờ, bọn họ không thể làm gì anh ấy được!”

“Bây giờ tôi sẽ dùng danh nghĩa của Bách Hoa Lâu để gây sức ép với bên trên. Nếu như bọn họ còn không chịu thả thiếu chủ ra, thì Bách Hoa Lâu sẽ cho Long Quốc biết thế nào là long trời lở đất!” Cơ Như Yên lạnh lùng nói.

“Cơ tiểu thư, cảm ơn cô!" Đường Sở Sở nhìn Cơ Như: Yên nói.

“Thiếu phu nhân khách khí rồi!”

“Thiếu chủ là đệ tử của lâu chủ Bách Hoa Lâu chúng tôi, đây là việc mà chúng tôi nên làm!”

“Thế nhưng chuyện này chỉ dựa vào một mình Bách Hoa Lâu thì chưa đủ, chúng tôi còn phải liên hệ với quân Thiên Sách, cùng nhau gây áp lực lên bên trên để thả thiếu chủ ra!” Cơ Như Yên thấp giọng nói.

“Tôi sẽ liên lạc với quân Thiên Sách. Tôi có số điện thoại của họ!" Đường Sở Sở đáp.

Bên kia, tổng chỉ huy lâm thời Miêu Thiên của chiến khu Tây Bộ nhìn Tống Hình nói: “Tống đại nhân, bây giờ nên giam giữ hắn ở đâu mới thích hợp đây?”


“Trực tiếp đưa đến nhà tù Tây Nam đi!” Tống Hình lập tức đáp.

“Hắn còn chưa bị kết án, nếu bây giờ tống hắn vào tù có lẽ không thích hợp lắm? Hơn nữa, tội phạm ở nhà tù Tây Nam đều phạm tội nghiêm trọng, hắn...”

“Hắn nguy hiểm như vậy, nếu bị nhốt ở nơi bình thường, nói không chừng hắn sẽ chạy thoát, chỉ có đưa hắn đến nhà tù Tây Nam mới an toàn.”

“Đến lúc đó anh phái ba vạn quân sĩ của chiến khu Tây Bộ đến canh giữ nhà tù Tây Nam, còn tôi sẽ cử tất cả cường giả của Tam Ti đến đó, đảm bảo hắn không thể trốn thoát!” Miêu Thiên vừa mở miệng, Tống Hành liền lạnh lùng quát lên.

“Vâng!” Miêu Thiên lập tức gật đầu.

Sau đó, bọn họ trang bị đầy đủ vũ khí áp giải Diệp Phàm đến nhà tù Tây Nam, cũng là nơi đáng sợ nhất của vùng Tây Nam.

Trong phân điện của điện Long Vương ở quận Thiên Thục.

Phân điện chủ Từ Xuyên nhanh chóng đi tới trước mặt Bạch Ưng Long Quân: “Long Quân đại nhân, vừa rồi chiến khu Tây Bộ đã điều động hàng vạn binh sĩ, thiết giáp xe tăng và trực thăng vũ trang cùng các trang vũ khí hạng nặng để bắt giữ Diệp Phàm đi rồi.”

. “Xem ra bên trên đã thực sự tức giận rồi!” Bạch Ưng Long Quân nhàn nhạt nói.

“Nhóc con này đã giết chết tướng quân của chiến khu Tây Bộ, quận trưởng của Thiên Thục và Xuyên Vương chỉ trong một đêm. Lần này e rằng hắn chết chắc rồi, phía trên nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!” Từ Xuyên trầm giọng nói.

“Hắn không thể chết được!” Trong mắt của Bạch Ưng Long Quân khế lóe lên một tia sáng!”

“Long Quân đại nhân, ngài có muốn cứu hắn sao?” Từ Xuyên kinh ngạc nhìn ông ta.

“Tên nhóc này không phải người bình thường, nếu như có thể giúp hắn một lần, để hắn phải nợ ân tình, đây không phải là chuyện tốt sao?” Bạch Ưng Long Quân vui vẻ nói.

Ở một nơi khác, khi Hoa Ân, Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên chuẩn bị rời khỏi Thục Châu thì biết được Diệp. Phàm đã bị bắt.

“Diệp Phàm bị bắt đi rồi?” Sắc mặt Hoa Ân thay đổi.

“Diệp thần y đã bị bắt, bây giờ anh ấy thế nào rồi?” Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên lo lắng hỏi.

“Đừng lo lắng, trước tiên hỏi rõ ràng cái đã.” Hoa Ân vừa nói vừa gọi điện thoại trực tiếp để tìm hiểu tình hình.


Sau khi gọi điện xong, lông mày của ông ấy nhíu lại, vẻ mặt rất nghiêm nghị.

“Ông nội Hoa, thế nào rồi?” KhươngVân Hi nhìn Hoa Ân, lo lắng nói.

Hoa Ân trực tiếp kể lại những gì Diệp Phàm đã làm tối qua, cả Khương Vân Hi và Lý Tử Huyên đều kinh ngạc. khi nghe thấy điều này.

Bọn họ không ngờ rằng Diệp Phàm lại có thể liên tiếp giết chết ba nhân vật lớn như vậy chỉ trong một đêm, cũng quá mạnh rồi.

“Sự việc này khiến một vài trưởng lão trong Nội Các vô cùng tức giận. Một số quan chức thậm chí kiến nghị trừng phạt nghiêm khắc Diệp Phàm. Hiện tại bên trên đã phái Tống Hình là một quan chức cấp một phụ trách cơ cấu hình sự đến để xử lý việc này.” Hoa Ân nói.

“Chúng ta nên làm gì đây? Diệp thần y sẽ không bị giết đúng không?” Lý Tử Huyên lo lắng hỏi trạng như vậy, cho dù có mười cái mạng cũng không đủ để đền tội.” Hoa Ân nghiềm trọng nói.

“Ông nội Hoa, ông phải cứu Diệp thần y!"

“Với y thuật của anh ấy, nếu chết đi chắc chắn sẽ là một tổn thất rất lớn đối với nền y học của chúng ta.”

“Hơn nữa anh ấy lần này đã thắng được hạng nhất cuộc thi Y đạo, sao có thể chết như vậy được?” Khương Vân Hi hưng phấn nói.

“Ông bây giờ lập tức trở về Đế Đô, nói chuyện với vài trưởng lão trong Nội Các xem có thể cứu được hắn hay không. Vân Hi, con cũng quay về tìm ông nội của con. Nếu ông ấy chịu giúp Diệp thiếu nói chuyện, nói không chừng cơ hội cứu được sẽ càng cao.” Hoa Ân nhìn Khương Vân Hi nói.

“Vâng ạI”

“Con sẽ quay về tìm ông nội!" Khương Vân Hi gật đầu.


“Vậy con cũng sẽ quay về tìm cha con giúp đỡ." Lý Tử Huyên liền nói.

Sau đó, họ liền trở về Đế Đô.

Và trong căn cứ của quân Thiên Lang, khi Chu Thiên Lâm quân chủ của quân Thiên Lang nhận được tin Diệp Phàm bị bắt, cười lạnh nói: “Đúng là trời cũng giúp ta.”

“Quân chủ, tên nhóc con này xem ra chết chắc rồi.” Mạc Lâm quân đoàn trưởng quân Thiên Lang mở miệng.

“Bây giờ hắn bị giam giữ ở đâu?” Chu Thiên Lâm lạnh lùng hỏi.

“Hắn đã bị chiến khu Tây Bộ áp giải tới nhà tù Tây. Nam!" Mạc Lâm nói.

“Nhà tù Tây Nam~?”

“Càng tốt, vậy hãy để hắn chết trong nhà tù Tây Nam đi"

“Cậu sắp xếp chuyện này, hắn nhất định phải chết!” Chu Thiên Lâm lạnh lùng hét lên.

“Vâng, quân chủ!” Mạc Lâm gật đâu.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi